"Húc ca, em lướt Douyin, thấy anh ở trển nè!" Tạ An vừa làm xong một nhiệm vụ, mở điện thoại lên thì thấy Lục Húc hiện ra ở mục đề cử hot, bèn gọi ngay cho Lục Húc.
"Hử?"
"Chờ em xíu, để em gửi video qua cho anh." Tạ An mở danh sách liên lạc ra, tìm tên Lục Húc, rồi gửi video qua.
"..."
Lục Húc biết cô gái kia đã quay lén cậu, chỉ là không nghĩ đến khi cô đăng lên mạng lại thành video hot.
Lướt xuống mục bình luận, nhìn thấy toàn là một hàng dài bình luận ám chỉ muốn có quan hệ thân mật với cậu, Lục Húc bĩu môi thầm nghĩ ---- làm gì mà gấp gáp muốn gặp cậu vậy kia chứ, còn sống không tốt sao?
Tạ An vẫn còn đang hoảng hốt: "Em không ngờ được luôn, người làm nghề như chúng ta mà cũng có độ nhân khí cao vậy hả.
Đúng rồi, anh đã nghĩ đến việc sẽ dùng nhan sắc để tiếp cận Quý Tu Niên chưa?"
"Ừm." Lục Húc vừa từ DongChengTV bước ra, từ chối đi cùng xe với Bạch Trạch, chậm rãi đi bộ về nhà, "Tổ chức đã giúp anh liên lạc với Diệu Ngoan giải trí, anh sẽ dùng thân phận thực tập sinh để tham gia cùng một chương trình với Quý Tu Niên."
"Thực tập sinh?!" Đột nhiên Tạ An lớn giọng, khiến người trên xe buýt ghé mắt qua nhìn nhìn.
Nhiệt độ hôm nay gần 30 độ C, Tạ An vẫn mặc vest và đi giày da như thường lệ.
Người khác mặc quần short, áo tay ngắn mà còn thấy nóng, Tạ An như vậy ở giữa mọi người vốn đã chói mắt.
Thấy y đang gọi điện thoại, không ít người theo bản năng muốn nghe lén xem quái nhân này đang nói chuyện gì.
Nhận ra tầm mắt của người xung quanh, Tạ An mới nhận ra vừa rồi giọng mình hơi lớn, vội vàng nhỏ giọng nói: "Lục Húc ca, anh muốn chuyển nghề sang làm minh tinh sao?"
"Đương nhiên là không." Đối với việc làm minh tinh, Lục Húc không có tí hứng thú nào, lạnh nhạt nói: "Đợi khi bắt được người là rút."
"Vâng, nếu xử lý xong cái khối xương khó gặm này, thành tích của khu chúng ta chắc chắn lại là hạng nhất."
Bộ Tử Thần bao gồm nhiều khu vực, hàng năm đều sẽ có đánh giá hiệu suất và đánh giá dịch vụ.
Tạ An tự thấy vận may của mình rất tốt, cùng một bộ phận với Lục Húc nên năm nào cũng đứng nhất.
Chỉ có điều tiểu đội Tử Thần ở các khu khác vào năm nay đều sẽ mở rộng quy mô nhân số, có thể thấy thành tích của sẽ mau chóng đuổi kịp.
Là một Tử Thần có tinh thần sự nghiệp, tất nhiên Tạ An hi vọng mình sẽ duy trì được thứ hạng.
Y vốn định nói thêm vài câu nữa, app [Tử Thần đến chơi nhà] bỗng hiện lên một đơn đặt hàng mới cứng -- [Sắp có khách hàng thăng thiên, cách ngài 1,8 km]
Tạ An nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhấn nhận đơn, sau đó nói với Lục Húc: "Húc ca, em có đơn hàng mới, tối gặp lại ở trạm dịch vụ!" Sau khi xe buýt mở cửa, Tạ An nhanh chóng che ô đi ra ngoài.
"Trời nóng mà ăn mặc thành ra như vậy, người nọ có phải có vấn đề ở chỗ này hay không?"
Một đôi tình nhân nhỏ ở gần cửa, nhìn Tạ An xuống xe, nhịn không được lẩm lẩm hai câu.
"Không nghe anh ta bảo là có nghiệp vụ gì đó hay sao, phỏng chừng là làm bảo hiểm linh tinh rồi.
Tôi biết có người nhiều bán hàng đều vậy hết, cả ngày đầu óc cứ chập cheng..."
Hai người đang bàn tán, xe buýt bỗng nhiên ngừng lại.
Nhìn một hàng xe dài phía trước, hành khách trên xe không khỏi oán giận: "Lại tắc đường nữa hả?"
Có người nói: "Hình như ngã tư phía trước có tai nạn..."
...!
Tạ An xử lý xong vị khách hàng mới, trở lại Trạm dịch vụ cuối đời thì đã hơn bảy giờ tối.
Y đẩy cửa bước vào, thấy Lục Húc đang cầm Ipad xem thi đấu ca hát.
Bát Muội lê lết cái bụng tròn vo, nằm sấp dưới chân y, nghe thấy tiếng động thì giương mí mắt lên nhìn Tạ An một cái, xem như chào hỏi.
Lục Húc cũng không ngoảnh đầu lại, hỏi một câu: "Xong rồi hả?"
"Vâng, lần này là một đơn hàng lớn.
Khách hàng số một uống rượu, vượt đèn đỏ, không may đụng trúng xe tải lớn đang chạy bình thường, ba mạng người cứ thế mà..." Một ngày nhận đến bốn người, Tạ An nhịn không được cảm khái: "Khách hàng nhỏ tuổi nhất mới lên ba...!Anh nói xem cái con người đó đang yên đang lành mà đi uống rượu rồi lái xe, mình chết còn kéo theo người khác."
Lục Húc chỉ nâng mắt lên, không nói gì.
Thế giới này, mỗi ngày trôi qua đều có rất nhiều người qua đời, một số là do nhân quả báo ứng, có người thì do một số nguyên nhân bất đắc dĩ.
Thấy Tạ An đang động lòng trắc ẩn, Lục Húc mở miệng nhắc nhở một câu: "Chúng sinh đều là mạng người cả, việc chúng ta làm là đưa họ lên đường mà thôi.
Trừ việc này ra, không cần làm điều gì dư thừa hết."
"Húc ca, anh yên tâm, em biết rõ mà." Tạ An dứt lời thì liếc nhìn Ipad, không nén được tò mò mà hỏi: "Húc ca, anh có biết ca hát nhảy múa không?"
"Không." Lục Húc nhún vai, thành thật nói.
"Anh chỉ mới bắt đầu học cách suy đoán, hi vọng ngày mai sẽ không mất mặt quá."
"Húc ca, chắc chắn sẽ không thành vấn đề."
Tuy Tạ An chưa từng xem các chương trình tuyển tú, nhưng vẫn hiểu sơ sơ quá trình.
Tưởng tượng hình ảnh Lục Húc đứng trên sân khấu, y không hề thấy không hài hòa chút nào.
Dù sao Lục Húc cũng chính là visual của Bộ Tử Thần bọn họ, cho dù cậu không biết gì hết thì chỉ với gương mặt này, một khi đứng trên sân khấu cũng sẽ là ngôi sao sáng nhất.
"Ngày mai anh sẽ chuẩn bị đến tổ tiết mục để ghi hình cho chương trình buổi đầu, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, anh phải huấn luyện khép kín.
Phiền em chăm sóc Bát Muội tạm thời giúp anh, sau một thời gian, anh sẽ qua đón nó."
Tạ An vỗ ngực gật đầu: "Húc ca, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc Bát Muội thật tốt."
Bát Muội nghe vậy, meo meo vài tiếng với Lục Húc, như là không nỡ rời xa.
"Ngoan nha." Lục Húc ôm lấy cái đầu nhỏ của Bát Muội, ánh mắt hiếm khi lộ ra phần dịu dàng.
Ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, xinh đẹp vô cùng.
Từ khuôn mặt đến giọng nói, cho đến từng bộ phận trên cơ thể, Lục Húc đều đẹp đến mức phạm quy.
Khoảnh khắc ôm Bát Muội rời đi, Tạ An đột ngột dâng lên linh cảm mãnh liệt rằng --- Ca ca ấm áp, bảo bối của y e là không giấu được