Thanh niên không tin ma quỷ đi lên tầng bốn, mở cửa phòng 404, tháo ba lô trên lưng xuống đặt trên mặt đất, ngay sau đó ngồi xổm xuống ném ra vài món đồ khác từ trong túi —— bùa, gương đồng, gỗ đào, chuông...
Tất cả đều là vật trừ tà.
Thật lâu không có gặp qua người lạ, nữ quỷ váy trắng tò mò bay tới, vốn định nhìn xem người trẻ tuổi mang theo cái gì, sau khi thấy rõ đồ vật trên mặt đất, sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước dài.
Chẳng lẽ là chủ nhà trọ mời cao nhân đến đuổi quỷ? Cô phải làm gì đây? Cô có thể hồn phi phách tán hay không? vĩnh viễn không thể siêu sinh?
Nữ quỷ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Cô đừng sợ." Người trẻ tuổi cũng không ngẩng đầu lên, "Cô chưa từng hại người, tôi không phải tới thu thập cô, tôi là tới siêu độ cô, sau đó cô có thể đi đầu thai.
Đợi lát nữa a, tôi đi tìm đồ trước..."
Người phụ nữ cẩn thận hỏi: "Cậu, cậu có thể nhìn thấy tôi?"
Bao lâu không ai có thể nhìn thấy cô.
Sau khi xảy ra chuyện, căn phòng này rất ít người vào, cô lại không thể đi ra ngoài, mỗi ngày đều rất tịch mịch.
"Ừm." Người thanh niên bình tĩnh lên tiếng.
Người phụ nữ thậm chí còn ngạc nhiên hơn: "Cậu không sợ tôi?" Cô nghĩ rằng mọi người nên sợ ma.
Khi còn sống, cô cũng rất sợ hãi, mặc dù khi bạn trai đã yêu nhau ba năm qua mạng giơ dao mổ lên với cô, cô cảm thấy trái tim cô còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
"Tỷ tỷ." Người trẻ tuổi nâng khuôn mặt thanh tú lên, "Tôi là đạo sĩ, hẳn là cô nên sợ tôi."
Nữ quỷ phản ứng lại: "Hình như là vậy." Nhưng người trẻ tuổi nói như vậy, cô lại không sợ.
Một đạo sĩ một nữ quỷ, vốn nên là kẻ thù một mất một còn, lại kỳ lạ song phương đều không có ác ý.
"Tôi là Âu Dương Phong, trời sinh có âm dương nhãn, gặp qua đủ loại quỷ hình thái kỳ quái.
Tỷ tỷ, cô thật sự là quỷ bình thường khó có được, một chút lệ khí cũng không dính, trong đống oán linh ngược lại không bình thường." Âu Dương Phong nói chuyện phiếm với nó.
Nữ quỷ sợ hãi nói: "Tôi là Ứng Tiểu Văn..."
"Tôi biết.
Lúc trước la bàn chỉ vào trong nhà trọ này có quỷ, tôi liền đi điều tra báo cáo địa phương, biết cô chết như thế nào.
Cô yên tâm, tên sát nhân kia đã thi hành án tử hình, hồn phách khẳng định sẽ xuống địa ngục chịu hành hình." Âu Dương Phong nói.
Nữ quỷ lắc đầu: "Tôi không phải muốn hỏi tên cặn bã kia, tôi, tôi muốn hỏi cha mẹ tôi...!Không biết bây giờ họ thế nào rồi?"
Cô cúi đầu khóc.
Sau khi bị sát hại thảm hại, cô quả thật oán khí ngút trời, nhưng tính tình lương thiện cô cũng không hóa thành lệ quỷ hại người, còn ở lại trên đời là dựa vào một lòng chấp niệm.
Cô là hiếu nữ, sau khi chết thủy chung có một vướng bận, chính là ba mẹ cho cô học đại học, người đầu bạc sau khi tiễn kẻ đầu xanh thì sẽ như nào...!Nhưng linh hồn của cô bị mắc kẹt ở đây, ngay cả đi thăm cha mẹ cũng không thể.
Đây mới là oán niệm sâu sắc nhất của cô.
Chấp niệm này không thể giải trừ, cô không thể an tâm đi đầu thai.
"Tìm được rồi, thế mà bị đè ở dưới cùng." Âu Dương Phong từ trong ba lô lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Ứng Tiểu Văn, "Nhìn xem."
Ứng Tiểu Văn kinh ngạc nhìn một nhà ba người trong ảnh.
Người mỉm cười chính là cha mẹ cô, tiểu cô nương ngây thơ ở giữa cũng không phải cô, chỉ là mặt mày cùng cô có vài phần tương tự.
Ứng Tiểu Văn muốn lấy ảnh, đầu ngón tay lại xuyên qua mặt cô bé, đành phải thu tay lại: "Con bé là...!Ai vậy?"
"Là em gái của cô." Âu Dương Phong nói, "Sau khi đọc được báo liền đến nhà thăm cha mẹ cô.
Hai ông bà sau khi cô đi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc mẹ cô mang thai đứa con thứ hai, sinh ra em gái cô, bọn họ mới có nụ cười.
Hiện tại đã qua vài năm, tất cả bọn họ đều sống rất tốt.
Tâm nguyện của cô được thực hiện rồi, chấp niệm có thể tiêu tan."
Ứng Tiểu Văn nhìn em gái trong ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Tên con bé là gì?"
"Ứng Tư Văn."
Ứng Tiểu Văn vừa khóc vừa cười, một tia oán niệm cuối cùng cũng biến mất.
Cô cũng không bị thay thế hoàn toàn, cha mẹ đặt tên cho em gái đều là nhớ cô...
Cô cúi đầu: "Cảm ơn đại sư."
Âu Dương Phong thấy oán niệm của cô đã tiêu tan, liền niệm đạo gia vãng sinh chú đến siêu độ cô.
Siêu độ một oán linh cần ba bước.
Bước đầu tiên, đúng bệnh hạ thuốc, tiêu trừ oán niệm.
Bước thứ hai, niệm kinh siêu độ, thanh lọc oán khí.
Bước thứ ba, mời Vô Thường, đem vong hồn một lần nữa có tư cách đầu thai mang vào địa phủ.
Âu Dương Phong đem ảnh chụp cho cô, là hoàn thành bước đầu tiên, hiện tại phải tiến hành bước thứ hai.
Hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, hết thảy ma quỷ, tứ sinh chịu ơn...!Sắc cứu đẳng chúng, cấp thiết siêu sinh, sắc cứu đẳng chúng, cấp thiết siêu sinh!"
Bên kia Tạ Tất An vừa ăn xong mì sa trà, đang cùng Phạm Vô Cứu tay trong tay đi dạo phố ăn vặt.
Vô Thường sẽ không có cảm giác đói khát, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác no, vô luận ăn bao nhiêu thứ đều chỉ vì thỏa mãn vị giác.
Bộ dáng hai đại soái ca có nhan sắc cao tay trong tay dạo phố tràn đầy tình cảm, đi một đường tỷ lệ quay đầu lại phi thường cao.
Tạ Tất An hừ lạnh nói: "Khuôn mặt này của anh, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt." Ngữ khí rất là ghen ghét.
Phạm Vô Cứu thấp giọng: "Tôi lại cảm thấy bọn họ đều đang nhìn em." Tư vị người trong lòng bị ngấp nghé khiến anh cũng rất khó chịu.
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đều đẹp trai, nhưng cái đẹp lại bất đồng.
Tạ Tất An là mỹ nam trong sáng lạnh lùng, có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa.
Phạm Vô Cứu chính là loại đại soái ca thành thục anh tuấn, nam nhân giàu sức quyến rũ, tản ra khí thế Alpha cường đại, phi thường được các chị em yêu thích.
Tuy rằng Phạm Vô Cứu có đôi khi đơn giản, kinh ngạc, thẳng thắn, nhưng đó đều chỉ là hạn chế đối với Tạ Tất An.
Ở trước mặt người không liên quan, anh từ trước đến nay rất hiểu làm thế nào phát ra mị lực của mình.
Cũng không phải cố ý câu dẫn, mà là anh vốn cứ như vậy, duy chỉ có ở trước mặt Tạ Tất An là ngoan ngoãn thu liễm, làm một anh em tốt thuần khiết.
Thầm mến à? Cho dù điều kiện bản thân có ưu tú đến đâu, cũng sẽ tự ti trước mặt người trong lòng, luôn cảm thấy mình có phải có chỗ nào không xứng hay không.
Tạ Tất An: "Nói bậy, rõ ràng là đang nhìn anh."
Đây cũng là một đứa trẻ thầm mến tự ti, hoàn toàn không biết gì về vẻ đẹp của mình.
Phạm Vô Cứu từ bỏ vấn đề rối rắm, anh mặt dày vô sỉ nói: "Bọn họ đang hâm mộ tình yêu của chúng ta."
Tạ Tất An ngẩn ra, khóe môi khẽ nhếch, hiển nhiên bị lời này dỗ dành rất vui vẻ.
Có thể là trà sữa trong tay quá ngọt, chảy qua cổ họng, uống vào dạ dày, ngay cả tâm trạng cũng trở nên ngọt ngào.
"Ăn thịt nướng đi! Ăn thịt nướng đi!" Chủ quán thịt nướng vừa la hét, vừa lật qua xiên nướng vàng rực rỡ, thịt thơm ngát khắp nơi.
Phạm Vô Cứu nghiêng đầu hỏi cậu: "Có muốn ăn thịt nướng không?"
Tạ Tất An lạnh nhạt nói: "Bẩn."
Phạm Vô Cứu lúc này mới nhớ tới, lão Bạch có sở thích sạch sẽ, thích dưỡng sinh, thích thưởng thức trà, xưa nay ăn uống thanh đạm, chỉ sợ sẽ không bao giờ đụng vào đồ ăn đầy dầu mỡ này.
Tuy rằng biết Thần tiên đã trường sinh bất lão, còn dưỡng cái gì sinh, nhưng ý nguyện của lão Bạch, anh đều tôn trọng.
Phạm Vô Cứu dắt Tạ Tất An đi về phía trước, đi một bước, không kéo được.
Phạm Vô Cứu sửng sốt, lại đi về phía trước một bước, Tạ Tất An vẫn đứng tại chỗ bất động.
Anh trầm tư trong nháy mắt, lúc này đầu óc rẽ qua, chuyển hướng đi về phía quầy thịt nướng.
Tạ Tất An liền ngoan ngoãn đi theo.
Không phải chứ.
Phạm Vô Cứu nhịn không được nhếch miệng.
Ngạo kiều Tiểu Bạch cũng quá đáng yêu.
Phạm Vô Cứu hiện tại trong lòng xưng hô Tạ Tất An liền mạch chuyển đổi giữa lão Bạch và Tiểu Bạch.
Anh quen thuộc chính là lão Bạch, khi anh phát hiện chỗ đáng yêu mới của Tạ Tất An, đó chính là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch trước kia cũng khẩu thị tâm phi như vậy sao? Anh cũng không quá chú ý.
Phạm Vô Cứu bỗng nhiên nghĩ, trước kia anh có phải xem nhẹ quá nhiều thứ hay không.
Venus nói rằng mũi tên vàng sẽ không thay đổi bản chất con người, nhưng sẽ phóng đại bản chất con người, đem những chỗ sâu nhất đều lộ ra.
Tạ Tất An tính tình lạnh lùng, trúng tên cũng sẽ không yêu muốn chết muốn sống, cậu ngay cả yêu đương cũng rụt rè.
Tiểu Bạch thích uống trà sữa, Tiểu Bạch thích ăn bánh ngọt, Tiểu Bạch muốn nếm thử thịt nướng...!Đây đều là những gì anh chưa từng biết trước kia.
Có thể thấy được Tiểu Bạch cũng không phải không có ham muốn thế tục, chẳng qua là thói quen không cho phép.
Tiểu Bạch là tính tình bị động, người khác không đẩy một cái, sẽ không bước ra khỏi vòng thoải mái của mình.
Anh là mang Tiểu Bạch đi thử những chuyện mới này, nhưng trước kia anh thậm chí không phát hiện Tiểu Bạch kỳ thật đối với những thứ này cũng có khát vọng.
Phạm Vô Cứu đột nhiên phát hiện mình cũng không hiểu Tạ Tất An như vậy.
Anh có thể đã từng biết rất rõ.
Người trong mộng trăm năm đều sẽ biến hóa vô cùng, Thần ngàn năm sao có thể không thay đổi.
Anh đã quen dùng phương thức ban đầu đối đãi Tạ Tất An, ngược lại bị lá che mắt.
Không nói sau khi chết ngàn năm, chính là khi còn sống hai đứa nhỏ vô tư, bọn họ sau khi lớn lên, anh chẳng lẽ hiểu hết Tạ Tất An sao?
Phạm Vô Cứu nhìn Tạ Tất An bên cạnh, Tạ Tất An đang nghiêm túc chờ đợi xiên nướng.
Ánh lửa phản chiếu gương mặt lạnh lùng thoát tục của cậu, đáy mắt thanh niên từ từ dâng lên là khói bếp phù thế.
Anh đột nhiên không dám suy nghĩ sâu sắc.
Họ mua hai xiên mực, bốn xiên thịt cừu.
Phạm Vô Cứu từ trong tay chủ quán tiếp nhận xiên, đem một xiên mực đưa cho Tạ Tất An.
Tạ Tất An tay phải cầm trà sữa, nhất thời không bỏ được, tay trái cùng tay phải Phạm Vô Cứu nắm chặt, cũng không muốn buông tay.
Cậu bó tay hết cách, dứt khoát hé miệng ra, chờ Phạm Vô Cứu đút.
Phạm Vô Cứu rất nhanh bị nảy sinh biến hóa.
Trên đời này sao lại có sinh vật đáng yêu như Tiểu Bạch!!
Phạm Vô Cứu dứt khoát trực tiếp đưa tới bên miệng cậu, Tạ Tất An cắn một cái, ngay sau đó lông mày nhíu lại, nghiêng đầu làm ra một động tác thè lưỡi.
Phạm Vô Cứu theo phản xạ có điều kiện che miệng cậu lại, thấp giọng nói: "Tổ tông của tôi, trước mặt mọi người em đừng thè lưỡi, sẽ dọa người phàm."
Tạ Tất An ngước mắt nhìn anh, trong mắt có nước gợn sóng: "Cay."
"Cay sao?" Phạm Vô Cứu tự mình cắn một miếng ở chỗ Tạ Tất An cắn qua, "Không cay lắm.
Em không thể ăn cay như này, quả nhiên là do trước kia ăn ít."
Tạ Tất An thanh âm rầu rĩ: "Bỏ tay."
Phạm Vô Cứu lúc này mới nhớ tới tay mình còn che miệng người ta, vội vàng buông tay: "Xin lỗi xin lỗi."
Tạ Tất An không phải kẻ ngốc, Phạm Vô Cứu không che miệng, cậu cũng sẽ không ở trước mặt người phàm thè lưỡi dài, đây thuần túy là phản ứng quá khích của Phạm Vô Cứu.
Cậu chỉ thoáng phun ra một chút đầu lưỡi, đào hồng, phấn nộn, đáng đáng yêu yêu.
Phạm Vô Cứu nói: "Còn cay à? Uống trà sữa đi."
Tạ Tất An uống một ngụm: "Còn cay."
"Chỉ ăn một miếng mà sức công phá lớn như vậy?" Phạm Vô Cứu lại có chút đau lòng, sớm biết vẫn là không mang lão Bạch đi thử ham muốn thế tục.
"Trà sữa không hết cay, tôi đi mua cho em một ly nước dưa hấu ướp lạnh."
Phạm Vô Cứu mua về nước dưa hấu, Tạ Tất An hai tay nâng lên uống vài ngụm, cuối cùng cũng đỡ lại.
Uống một nửa trà sữa liền giao cho Phạm Vô Cứu giải quyết, xiên nướng còn lại cũng đều vào bụng anh.
"Lần sau bảo họ cho ít ớt bột." Phạm Vô Cứu nhíu mày nói.
Anh cũng luyến tiếc để lão Bạch cay thành như vậy, lại không thể tước đoạt quyền ăn thịt nướng của lão Bạch.
"Bột ớt cho không nhiều lắm." Tạ Tất An rũ mắt, "Là vấn đề của chính mình, có lẽ tôi không nên nghĩ đụng vào những thứ này."
"Em sao lại có thể thành vấn đề?" Phạm Vô Cứu đối với tình yêu mù quáng bộ dáng phảng phất anh mới là người trúng tên, "Nhất định là lỗi của con mực kia, ai bảo nó trời sinh liền cay như vậy!"
Tạ Tất An: "..."
–
Một đường ăn uống xong, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu trở lại lầu bốn của nhà trọ, liền phát hiện cửa 404 đối diện khép hờ, bên trong nghiễm nhiên có người.
Mà oán niệm oán linh kia lại biến mất.
Trong lòng bọn họ biết rõ chuyện gì xảy ra, tiểu đạo sĩ kia thân mang linh lực, bọn họ sao có thể nhìn không ra.
Cho dù nhìn không ra, mặt tiểu đạo sĩ kia bọn họ cũng nhận ra.
Vị quốc sư này trong chín kiếp qua, đều là cao nhân đắc đạo trong lòng muôn dân trăm họ, đời thứ nhất thậm chí là cứu một nước dân chúng, được vạn người kính ngưỡng, thân mang công đức vô lượng.
Vị này mỗi một đời đều do bọn họ tự mình dẫn đến Hoàng Tuyền, đã là người quen cũ.
Bằng không lúc hắn đẩy cửa vào, sao có thể đáng để Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt một cái.
Bây giờ đến thời đại Mạt Pháp, tín ngưỡng của mọi người xói mòn, tiểu đạo sĩ kiếp này không giống như trước kia đại phú đại