Hôn hay không hôn, đây là một vấn đề.
Phạm Vô Cứu vô cùng rối rắm.
Nếu hôn, tính chất này có thể không giống với lúc trước không cẩn thận bị Tạ Tất An hôn.
Lúc này chính là anh chủ động, mũi tên sau khi mất hiệu lực không có cách nào giải thích.
Nếu không hôn, Tạ Tất An chỉ sợ lại phải thương tâm.
Tạ Tất An chính là trong lúc trúng tên, tâm tư mẫn cảm, bị anh cự tuyệt còn không biết lại muốn suy nghĩ lung tung cái gì.
Phạm Vô Cứu tiến thoái lưỡng nan, nhất thời cứng đờ, không hề có động tác.
Mà sự im lặng này, trong mắt Tạ Tất An đã là đáp án.
Lão Hắc thật sự là không thích cậu, bằng không sao ngay cả một nụ hôn cũng kháng cự như thế.
Tạ Tất An cảm thấy cực kỳ không có ý nghĩa, ngay cả diễn cũng không muốn diễn tiếp.
Chẳng lẽ kết quả nhìn còn chưa đủ rõ ràng sao? Hà tất gì phải tự lừa mình dối người nữa.
Trong đoạn tình cảm này cậu có thể mất đi tự tôn, nhưng tuyệt đối không thiếu tự trọng.
Cậu ngóng trông Phạm Vô Cứu có thể thích cậu, nhưng nếu thật sự không có cách nào, cậu cũng sẽ không quấn chặt lấy.
Kịch giả nhất định không được, vậy nên kịp thời kết thúc, cũng coi như kết thúc không quá khó chịu.
Tạ Tất An không nói một lời, kéo chăn qua bịt kín đỉnh đầu.
Cậu chỉ muốn trốn trong chăn ngủ một giấc, trời sáng, liền trực tiếp nói rõ chia tay.
Cậu không muốn diễn nữa, cũng không muốn xem Phạm Vô Cứu diễn.
Phạm Vô Cứu không khỏi hoảng hốt.
Tuy rằng Tạ Tất An không nói gì, nhưng anh tự dưng có một ý nghĩ —— nếu để Tạ Tất An cứ như vậy trốn vào trong chăn, đó chính là một lần nữa trốn trở lại trong vỏ, rốt cuộc không bao giờ ra nữa.
Giờ khắc này cảm tính đánh bại lý trí, Phạm Vô Cứu đối mặt với Tạ Tất An luôn sợ hãi, sợ hãi mở ra từ tâm.
Anh một lòng hoảng hốt, liền tuân theo lựa chọn trong tim.
Khi Tạ Tất An sắp trùm chăn qua đỉnh đầu, Phạm Vô Cứu bỗng nhiên đè cổ tay cậu lại, mạnh mẽ đè lên trên gối, cúi đầu hôn cánh môi cậu.
Không còn là nụ hôn hời hợt, mà ngang ngược cạy mở miệng, môi lưỡi dây dưa, mang theo bá đạo không thể cự tuyệt.
Đôi mắt Tạ Tất An mở to trong chớp mắt, lập tức rũ xuống, hơi hơi ngửa cằm, thuận theo tiếp nhận nụ hôn nhiệt liệt này.
Phạm Vô Cứu giữ chặt gáy Tạ Tất An, hôn càng sâu.
Tạ Tất An ẩn nhẫn ngàn năm, sao mà áp lực không ngang nhau.
Một khi không khống chế được, quả thực là Thiên Lôi động đến Địa Hỏa, một phát không thể vãn hồi.
Đợi đến khi quần áo Tạ Tất An cởi một nửa, đầu ngón tay Phạm Vô Cứu chạm vào da thịt lạnh lẽo của cậu, chợt như một chậu nước lạnh tưới vào đầu, bỗng tỉnh táo lại.
Lý trí trở về, Phạm Vô Cứu thấy rõ cảnh tượng hiện tại —— Tạ Tất An bị anh đè ở dưới thân, mấy cúc áo sơ mi trên cùng đã cởi ra, cánh môi đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, nghiễm nhiên là bị nụ hôn động tình.
Chính dưới thân anh cũng là một đống hỗn độn.
......!Anh đang làm gì vậy?
Anh thế mà kìm lòng không được, cợt nhả mũi tên tình yêu của bạn thân.
Phạm Vô Cứu lập tức ngồi dậy, đưa lưng về phía Tạ Tất An, mặc niệm thanh tâm chú, làm cho trái tim đập loạn xạ của mình bình phục lại.
Tạ Tất An bị anh đột nhiên náo loạn như vậy, hứng thú tốt đến đâu cũng không còn.
Cậu lười biếng dựa vào đầu giường, chậm rãi kéo áo sơ mi trượt xuống vai: "Làm sao vậy?"
Phạm Vô Cứu quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp: "Đêm nay không được."
Ít nhất trong lúc lão Bạch trúng tên là không được.
Loại chuyện này, nhất định phải ở dưới tình huống song phương thanh tỉnh, hơn nữa đã bày tỏ tâm ý với nhau mới được.
Anh đêm nay đã phi thường mất khống chế, không thể lại vượt qua phòng tuyến cuối cùng, đúc ra sai lầm lớn.
Tạ Tất An nghiêng đầu, dường như khó hiểu: "Tại sao không được?" Rõ ràng thiếu chút nữa thôi là có thể nước chảy thành sông.
Phạm Vô Cứu trầm mặc trong nháy mắt, nghĩ ra một lý do tuyệt vời: "Chỗ này quá ủy khuất em, tôi luyến tiếc."
Một trăm đồng một đêm nhà trọ, giường lại nhỏ, không biết bị bao nhiêu người ngủ qua.
Nếu ở nơi này hoàn thành lần đầu tiên của bọn họ, quá khinh bạc.
Tạ Tất An yêu sạch sẽ như vậy, cũng sẽ không thích ở chỗ này.
Huống chi Phạm Vô Cứu cũng không phải thật sự lo lắng lần đầu tiên của bọn họ nên ở nơi nào, đây chỉ là cái cớ hoãn binh, dù sao trước tiên đem đêm nay lướt qua.
Tạ Tất An nhìn chăn lộn xộn cùng tấm ga trải giường trắng tinh, có chút bị thuyết phục.
Mũi tên vàng cũng không làm cho sạch sẽ của cậu biến mất.
Phạm Vô Cứu vừa nói như vậy, cậu cũng cảm thấy rất có đạo lý.
"Cũng được." Tạ Tất An không phản đối, "Ngày khác lại nói."
Phạm Vô Cứu thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới vừa rồi không khống chế được, lại có chút xấu hổ: "Ngủ đi."
Một đêm không ngủ.
Âu Dương Phong ngày hôm sau liền cùng bọn họ tạm biệt, tiếp tục lưu lạc, phát triển sự nghiệp bắt quỷ của hắn.
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu ở Hạ Môn du ngoạn hai ngày, liền dựa theo đề nghị của Âu Dương Phong, hướng đảo Mi Châu xuất phát.
Đảo Mi Châu nằm trong lãnh thổ Phủ Điền, đẹp như tranh vẽ, được gọi là "Nam Quốc Bồng Lai".
Nơi này còn có một danh hiệu thiêng liêng, đó chính là đất thần của Mẫu Tổ.
Mẫu Tổ là hải Thần tín ngưỡng vùng duyên hải Đông Nam Trung Quốc, đảo Mi Châu chính là nơi bà sinh ra.
Bà được tôn sùng là vị thần che chở cho việc đi biển, trước khi ngư dân ra khơi, luôn cúng tổ tiên, cầu mong thuận buồm xuôi gió.
Cho đến ngày nay, Mẫu Tổ trên khắp thế giới đều có tín đồ, các quốc gia đều có miếu Mẫu Tổ lớn nhỏ, tín ngưỡng Mẫu Tổ thậm chí còn được UNESCO công nhận là di sản văn hóa phi vật thể, xem như một vị Thần nổi tiếng trong Thần biển.
Điều đáng nói là Venus, mặc dù nổi tiếng với tình yêu và vẻ đẹp của mình, hắn được sinh ra trên biển, cũng là vị thần của biển, được ngư dân cộng hòa Síp tin tưởng.
Nhưng phong lưu và vẻ đẹp của hắn quá nổi tiếng trên toàn thế giới, mọi người thường bỏ qua hắn vẫn còn đảm nhận chức vụ thần biển.
Khi nói đến các vị thần biển trong thần thoại Hy Lạp, suy nghĩ đầu tiên của mọi người sẽ là Hải Hoàng Poseidon.
Nói đi cũng phải nói lại, cả thế giới đều có miếu Mẫu Tổ, đảo Mi Châu thân là nơi sinh của Mẫu Tổ, trên đảo có một tòa miếu.
Mỗi năm có vô số tín đồ đến đây, đây đương nhiên cũng là một điểm tham quan nóng bỏng.
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu người đều là thần, đương nhiên sẽ không đi thần miếu bái thần, tựa như hàng xóm cách vách đột nhiên đến nhà bạn bái lạy bạn, hơn phân nửa bạn sẽ không cảm thấy hắn thành kính, chỉ cho rằng hắn có bệnh.
Địa phủ của bọn họ cùng hệ Biển cả nước sông không phạm nước giếng, nước Vong Xuyên không phạm nước biển, bất quá giao tình hời hợt, sẽ không góp vui cái này.
Họ trực tiếp nhảy qua điểm tham quan đền Mẫu Tổ, đi đến bãi biển cát vàng.
Bãi biển cát vàng còn được gọi là bãi biển Cửu Bảo Lan, cát sỏi mịn trên mặt đất giống như vàng chảy.
Trời xanh biển xanh, hải âu trắng cây xanh, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Tạ Tất An trong tay cầm giày, đi chân trần trên bãi cát mềm mại, từng bước từng bước đi vào trong nước biển.
Trước mặt đưa tới hơi thở ẩm ướt mặn nồng của biển, thổi sợi tóc của cậu đến