Phạm Vô Cứu cho rằng ngủ một giấc, hết thảy đều sẽ ổn thôi.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Vô Cứu đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tạ Tất An trong phòng khách lấy nước nóng dưới bình nước lọc, một nụ cười chào hỏi: "Tiểu Bạch, sớm."
Tạ Tất An không để ý tới anh, cầm ly nước trực tiếp trở về phòng ngủ của mình, coi anh như không khí.
Phạm Vô Cứu: "..."
Xem ra không tốt lắm.
Tạ Tất An gần đây lại tìm được một bộ phim truyền hình, quay hơn mười mùa, đủ để cậu ở trong phòng mười ngày nửa tháng không ra ngoài.
Tạ Tất An nhốt mình trong phòng ngủ, cự tuyệt cùng Phạm Vô Cứu câu thông, trừ phi Phạm Vô Cứu lập tức phá cửa cường thế tỏ tình hôn môi lên giường phục vụ chu đáo, mới có thể vãn hồi tôn nghiêm lúc trước Tạ Tất An bị nghiền nát.
Nhưng Phạm Vô Cứu không dám.
Vì vậy, chiến tranh lạnh tiếp tục bế tắc.
Phạm Vô Cứu rất muốn gặp Tạ Tất An, nhưng cũng biết Tạ Tất An hiện tại cái gì cũng không muốn nghe.
Anh ở ngoài cửa bồi hồi hồi lâu, không tiếng động thở dài.
Chờ mũi tên mất hiệu lực, Tiểu Bạch sẽ biết nỗi khổ tâm của anh.
Phạm Vô Cứu vui vẻ nghĩ.
Phàm là mũi tên tiễn bắn trúng bất kỳ một đôi người xa lạ không hề có cơ sở tình cảm nào, cũng sẽ không nháo thành tình trạng hiện tại của bọn họ, ngược lại không hề trở ngại ở chung một chỗ.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ một người là Diêm Vương chứng thực đầu óc có bệnh, ngàn năm qua đối với mình cũng không có lòng tin, sau khi biết đối phương trúng mũi tên tình yêu càng không dám thừa nước đục thả câu.
Một người vốn đã thầm mến ngàn năm, mũi tên khiến cho tình yêu bành trướng, đồng dạng đem sự áp lực cẩn thận trong thầm mến phóng đại, sau khi phát hiện đối phương không đáp lại cũng lâm vào tự bảo vệ mình.
Tạ Tất An đã được mũi tên thúc giục làm vài lần hành động vượt biên, nhưng Phạm Vô Cứu cố chấp cho rằng Tạ Tất An chỉ là bởi vì trúng tên mới muốn ở cùng một chỗ với anh, vài lần trốn tránh, lại để Tạ Tất An rút về.
Đó là một tình huống không thể giải quyết được.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài đứng xem cũng sốt ruột thay.
Hàng xóm cũng vì thế rất quan tâm.
Trong phòng 202, Cupid hỏi Venus: "Ba ơi, con có nên bắn một mũi tên vàng tình yêu cho Hắc Vô Thường nữa, trực tiếp để cho bọn họ một bước vào vị trí?"
Cupid tin rằng tình yêu trên thế giới rất đơn giản, không có gì mũi tên tình yêu không giải quyết được, nếu có, thì bắn phát thứ hai.
Venus nhớ tới khuôn mặt nghiêm túc của Phạm Vô Cứu đêm đó, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng trân trọng: "Tôi không dám đi hái nó, ngay cả ngửi thấy mùi hoa của nó tôi cũng phải thật cẩn thận."
Hắn lắc đầu: "Quên đi."
"Anh ta quý trọng Bạch Vô Thường như vậy, nhất định không muốn đơn giản thô bạo bởi vì mũi tên mà kết hợp, nếu làm vậy đối với anh ta mà nói là khinh nhờn hoa của anh ta, nhất định phải đợi đến khi chính anh ta nghĩ thông suốt, tự tay đi hái." Venus nói.
Cupid thở dài: "Đây là tình yêu phức tạp nhất mà con từng thấy." Thần minh trên núi Olympus nhiệt tình phóng khoáng, lớn mật theo đuổi, nó chưa từng thấy qua Thần minh lưỡng tình tương duyệt, còn có thể do dự cố kỵ vạn lần.
Phạm Vô Cứu mấy ngày nay hầu như không thấy được bóng dáng Tạ Tất An, chỉ có lúc cần công việc mới có thể nhìn thấy Bạch Vô Thường thay Vô Thường phục.
Nếu không phải Câu Hồn nhất định phải có hai người Hắc Bạch Vô Thường mới có thể câu, không thể thiếu một người phụ trách hấp hồn, một người phụ trách tán phách, Phạm Vô Cứu hoài nghi Tạ Tất An ngay cả Câu Hồn cũng không muốn cùng anh hợp tác.
Cho dù bị ép đồng hành, Thái độ Tạ Tất An xa cách, một đường cũng không nói chuyện với anh, Phạm Vô Cứu không nói gì cậu cũng không để ý, lạnh lùng Câu Hồn xong liền đi, hoàn toàn bộ dáng đồng nghiệp giải quyết việc chung.
Ngay cả tình anh em trước kia cũng không bằng.
Cupid thậm chí cảm thấy Tạ Tất An không phải bị trúng mũi tên vàng tình yêu, mà là trúng mũi tên chì tình yêu, chỉ có trúng mũi tên chì mới có thể tránh không kịp, mũi tên vàng hẳn là hận không thể nhào tới trên người đối phương mới đúng.
Nó cảm thấy nhất định là mũi tên của mình xảy ra vấn đề, mấy ngày nay cũng không xem phim hoạt hình, chuyên tâm nghiên cứu cải tiến mũi tên tình yêu.
Chiến tranh lạnh của Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu quá mức rõ ràng, ngay cả Diêm La Vương từ trước đến nay không quan tâm đến cấp dưới cũng chú ý tới.
Một ngày nào đó Phạm Vô Cứu ở Diêm La Điện báo cáo công tác với Diêm Vương, sau khi báo cáo xong, Diêm La hỏi một câu: "Bạch Vô Thường hôm nay sao không đi cùng cậu?"
Hắc Bạch Vô Thường xưa nay là anh em tốt mặc chung cái quần, ngoài Câu Hồn cũng cả ngày như hình với bóng.
Lúc trước ngay cả yêu cầu thay đổi kiểu dáng quần áo làm việc cũng là hai người cùng nhau, mấy ngày gần đây lại tách ra.
Phạm Vô Cứu: "...!Em ấy hôm nay bề bộn nhiều việc." Bận rộn ở nhà cày phim.
Diêm La: "Mấy ngày nay đều có việc?"
Phạm Vô Cứu: "...!Đúng vậy." Mấy ngày nay đều ở nhà cày phim.
Diêm La không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cấp dưới, nghe vậy liền nói: "Vậy chờ rảnh rỗi các cậu nhớ đem tiền thuê nhà tiểu khu mấy tháng nay thu."
Phạm Vô Cứu mặt đều tê dại: "Đã rõ."
Diêm Vương điện hạ, thật sự là thời thời khắc khắc không quên ép buộc thuộc hạ.
Phạm Vô Cứu nhận nhiệm vụ trở lại chung cư, một mình đứng trong phòng khách trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy Diêm Vương điện hạ ép cấp dưới cũng rất tốt.
Diêm Vương điện hạ dặn dò nhiệm vụ, anh liền có lý do tìm lão Bạch cùng nhau hoàn thành, anh có thể cùng lão Bạch gặp mặt nói chuyện!
Phạm Vô Cứu hiện tại hèn mọn như thế.
Trước kia mỗi lần thu tiền thuê nhà, đều là Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An cùng nhau.
Anh lấy hết can đảm, gõ cửa phòng Tạ Tất An: "Tiểu Bạch."
Không có phản hồi.
Phạm Vô Cứu tự mình nói tiếp: "Diêm Vương điện hạ dặn dò chúng ta cùng đi thu tiền thuê nhà."
Trong phòng: "......"
Vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì.
Phạm Vô Cứu dán ở trên cửa chờ một lát, xác định Tạ Tất An ngay cả ý tứ xuống giường đi lại cũng không có.
Được rồi, xem ra chuyện Diêm Vương điện hạ nói, lão Bạch cũng không muốn phản ứng.
Lão Bạch trong lúc tức giận, vô cùng tùy hứng.
Phạm Vô Cứu thở dài, xem ra lúc này chỉ có thể một mình đi thu tiền thuê nhà.
"Vậy tôi ra ngoài." Phạm Vô Cứu hướng về phía cửa hô một câu, cũng mặc kệ người bên trong không để ý tới.
Bên trong phòng ngủ.
Tạ Tất An xuất thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giống như đang chuyên tâm xem phim.
Nhưng mà video đã sớm nhấn nút tạm dừng, lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Nghe được phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, sau khi xác định Phạm Vô Cứu đã rời đi, Tạ Tất An mới ấn