Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Cuộc sống chính là muôn màu muôn vẻ


trước sau

Mạnh Bạch thật sự tò mò, vì vậy cậu không cần thể diện đi tới góc tường nghe lén.

Đầu bên kia truyền tới âm thanh của Lãnh Dạ Thương cùng thuộc hạ, giọng nói của thuộc hạ vô cùng nghiêm túc, giống như đối mặt với chuyện gì đó rất khẩn cấp: “Boss, chúng tôi phát hiện trong bang chúng ta có nội gián.”

“Cái gì!” Lãnh Dạ Thương nghe xong những lời này lập tức nóng nảy, anh ta trợn to hai mắt, kéo đồ thuộc hạ, gầm thét: “Lặp lại những lời vừa rồi cho tôi!”

Thủ hạ run rẩy nhìn Lãnh Dạ Thương, đưa tay lau nước bọt trên mặt, anh ta cẩn thận mở miệng lặp lại “Lúc đầu các cán bộ trong bang phát hiện có chỗ không đúng, địa bàn buôn bán của các thuộc hạ cũng bị cướp đi, giống như là có người biết hành động của chúng ta. Sau đó lại phát hiện ra có điểm kỳ quái, kiểm tra lại phát hiện ra thật sự có nội gián, hiện tại phía trên đã để mắt tới chúng ta, đoán chừng nhóm hàng kia của chúng ta cũng không thể vận chuyển được.” Nói xong anh ta lại cẩn thận quan sát Lãnh Dạ Thương, sắc mặt này thật sự dọa người, thủ hạ lập tức dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.

Lãnh Dạ Thương rũ mắt xuống, ánh mắt không tự chủ thoáng qua một tia hung ác, anh ta hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười khát máu: “Vẫn còn có người muốn để mắt tới Lãnh Dạ!! Chỉ sợ hắn ta chán sống rồi.” Lúc nói những lời này Lãnh Dạ Thương vô cùng lạnh lùng.

Thủ hạ vốn dĩ vẫn còn đang run rẩy lập tức nhìn Lãnh Dạ Thương đầy sùng bái: “Boss, anh thật đẹp trai!” Sau đó sắc mặt lại trầm xuống “Boss, mặc dù quyền lực của anh rất lớn, nhưng nếu như bị chính phủ tóm cũng không tốt, anh nói chúng tôi phải làm sao đây?”

Lãnh Dạ Thương cười: “Vội cái gì.” Anh ta híp hai mắt, ánh mắt thoáng qua một tia ác độc “Nếu có người sờ tới lãnh thổ của tôi; tôi cần phải phá hủy hắn ta!”

“Phụt......” Thiếu chút nữa Mạnh Bạch cười ra tiếng, cậu vội vàng che miệng lại, khuôn mặt đau khổ ép sát tường nhìn thủ hạ cùng Lãnh Dạ Thương vẫn đang nghiêm túc nói chuyện.

Lúc này Mạnh Bạch chỉ cảm giác hai người này với bộ mặt phớt tỉnh nói hưu nói vượn, đầu óc có vấn đề, Mạnh Bạch hoàn toàn không biết bọ họ đang nói cái gì!!

Thật ra thì thế giới này không bình thường, cậu ta đường đường là một nam chính sao chỉ có thể là một nhân vật nhỏ trong tay Lãnh Dạ Thương, mà Lãnh Dạ Thương lại còn là bang chủ của Âm Ảnh? Nhất định chính là nói đùa! Mạnh Bạch thầm giễu cợt trong lòng.

Dĩ nhiên, Mạnh Bạch là nam chính trong truyền thuyết, cũng đã từng nghe một chút về Âm ảnh: tại nơi hỗn độn kia, quả thật không thể trêu chọc tới những người kia!

Mỗi lần nói đến Âm Ảnh vẻ mặt đám người kia giống như là ăn tươi nuốt sống......Không đúng, hưng phấn giống như thấy vàng, nhưng Mạnh Bạch không nghĩ tới Boss ở phía sau lại là Lãnh Dạ Thương, quả thực không thể xem thường....Anh ta sờ cằm, hít mắt nhìn Lãnh Dạ Thương từ trên xuống dưới, đột nhiên sinh ra cảm giác xấu......

Thủ hạ bị hù sợ bởi khí thế của Lãnh Dạ Thương, nuốt nước miếng một cái, thận trọng nhìn Lãnh Dạ Thương “Vậy......tên trùm kia......chúng ta......tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Trong mắt bọn họ, Lãnh Dạ Thương chính là thần, không có gì là anh ta không làm được lại vô cùng mạnh mẽ, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện khó khăn hay đáng sợ cỡ nào, chỉ cần có Lãnh Dạ Thương, tất cả đều không sao......

Lãnh Dạ Thương lại hừ lạnh một tiếng “Chờ tôi đi tới chỉnh đốn, tôi muốn nói cho những thứ ngu xuẩn kia, nghĩ muốn chọn chỗ của tôi, phải chuẩn bị sớm một trăm năm!”

“Nhưng......” Thủ hạ muốn nói lại thôi, rối rắm nhìn Lãnh Dạ Thương “Nếu như Boss đi rồi, công ty Lãnh Thị phải làm sao? Chẳng phải không có người quản sao, vậy làm sao......Nước không thể không có vua!” Mặc dù công ty với đất nước không có liên quan gì với nhau, nhưng ý nghĩa giống nhau.

“Cũng đúng.” Lãnh Dạ Thương gặp khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm thế nào cho phải: thân là một tổng giám đốc áp lực thật lớn, tại sao mọi người luôn cần đến anh ta? Tại sao vậy chứ?

Lúc này Mạnh Bạch bắt đầu rõ ràng, thái độ của cậu liên tục thay đổi, cuối cùng nhẹ nhàng tằng hắng một cái, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra ngoài.

Mạnh Bạch tác phong nhanh nhẹn, bình tĩnh, lúc này cười yếu ớt dáng vẻ giống như thiên sứ! Đây không phải là nghĩa xấu, thủ hạ ở đó nhìn thất Mạnh Bạch giống như thiên sứ!

Hai mắt thâm thúy của Mạnh Bạch kinh ngạc nhìn hai người, cậu khẽ nhếch môi cười, đưa tay vuốt tóc: “Nhìn dáng dấp hai người giống như gặp phiền toái gì.”

Đầu tiên Lãnh Dạ Thương sững sờ, liền nổi cơn thịnh nộ, anh ta đưa tay chỉ vào Mạnh Bạch, cuối cùng một tay chống đỡ trên tường, đưa tay hung hăng nắm cằm Mạnh Bạch: “Cậu nghe được bao nhiêu chứ?”

Tình huống bây giờ rất là nguy hiểm, chỉ cần Lãnh Dạ Thương hơi dùng sức liền có thể bóp chết cậu, thủ hạ đứng bên cạnh bắt đầu nước mắt lưng tròng “Boss.......” xinh đẹp như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.......

“Cậu im miệng cho tôi!” Đôi mắt lạnh lùng phóng tới, thủ hạ lập tức câm miệng không dám nói chuyện.

Lãnh Dạ Thương tràn đầy nguy hiểm nhìn Mạnh Bạch: “Lá gan cậu thật là ghê gớm, lại dám nghe lén bọn tôi nói chuyện? Cậu có tin tôi giết chết cậu không!”

#Tác phong của tổng giám đốc luôn kỳ diệu như vậy.#

#Rốt cuộc có phải bọn họ cùng sống trên cùng một quả địa cầu hay không?#

#Thì ra tổng giám đốc giết người không cần biết phạm pháp hay không.#

Trong nháy mắt, trong lòng Mạnh Bạch nghĩ tới rất nhiều chuyện, thật ra thì cậu rất bình tĩnh, có thể tỉnh táo phân tích tình huống hiện tại.

“Ha ha, hai
người nói chuyện quan trọng lại không vào phòng làm việc mà đứng ở ngoài hành lang, tôi chỉ tình cờ nghe được.” Mạnh Bạch làm bộ dáng không liên quan đến cậu ta, bộ dáng này càng làm cho Lãnh Dạ Thương thêm tức giận nóng nảy.

Sức lực trên tay anh ta trở nên chặt hơn “Tôi cho cậu biết! Cậu đừng tưởng rằng cậu mang thai con trai của tiểu Thần thì muốn làm gì thì làm, cậu cũng đừng cho rằng có tiểu Thần thì tôi không dám giết cậu, tôi mới là người đẹp trai nhất thế giới này!”

Dường như có gì đó hơi nhầm.

Mạnh Bạch khẽ nhếch miệng, thầm châm trọc trong lòng: tổng giám đốc nói ra những lời như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Hai người đàn ông so sánh sắc đẹp thật là buồn nôn.

Nhưng mà cậu cũng chỉ thầm châm trọc trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ “Tổng giám đốc yên tâm, không phải anh nói rồi sao, bây giờ tôi là người của tiểu Thần, nói cách khác cũng là người của Lãnh Thị, đã như vậy tự nhiên tôi cũng sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của mình, anh nói đúng không? Huống

chi.......” Khẽ dừng lại: “Trong bụng tôi còn mang thai cháu trai của anh, ha ha.”

Lãnh Dạ Thương vừa nghe, cảm thấy vô cùng có đạo lý, lại cảm thấy mình thô bạo, anh ta buông lỏng Mạnh Bạch, cười vô cùng ôn hòa vỗ vỗ bụi trên người cậu “Tiểu Bạch, vừa rồi anh hơi kích động một chút, hơi thô bạo một chút, hy vọng em không để ý.”

Mạnh Bạch: “Ha ha”

Lãnh Dạ Thương nhìn thấy Mạnh Bạch cười cũng không luống cuống: “Vậy em có ý kiến gì hay?”

“Tự nhiên có.” Mạnh Bạch che giấu vuốt vuốt bụng mình, dừng lại một chút rồi nói: “Anh trai, em có thai nên muốn ngồi, hay là chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện.”

“Được được, ngàn vạn lần không được làm tổn thương tới cháu của anh.” Lãnh Dạ Thương cẩn thận bảo vệ bụng Mạnh Bạch đi tới phòng làm việc.

Mạnh Bạch ngồi chính giữa, Lãnh Dạ Thương cùng thủ hạ ngồi đối diện cậu, mà hai người này không cảm giác được có gì đó không đúng.

“Nếu anh trai bận xử lý chuyện bang phái, không bằng giao công ty cho em, anh cảm thấy thế nào?” Mạnh Bạch dựa vào thành ghế mềm mại, lười biếng nhìn Lãnh Dạ Thương.

Lãnh Dạ Thương sững sờ, nhíu mày nhìn cậu đầy cảnh giác: “Em có ý gì?”

Mạnh Bạch nhún vai một cái: “Không cần lo lắng, lúc anh không có ở đây em sẽ không nuốt trọn công ty của anh, huống chi công ty anh lại lớn như vậy, một mình em cũng không thể ăn hết, anh nói có đúng không?”

Lãnh Dạ Thương cảm thấy Mạnh Bạch nói rất có đạo lý, vì vậy gật đầu đồng ý, nhưng mà anh ta cũng không phải kẻ ngu, lập tức nói “Em muốn lấy công ty, anh cũng không thể lập tức cho em, dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của anh, vậy chúng ta ký một hợp đồng, em cảm thấy thế nào?”

“Cái này, em sớm đã chuẩn bị.” Mạnh Bạch đưa hợp đồng đã soạn sẵn ra “Tổng giám đốc xem một chút đi, phía trên có quy định, lúc tổng giám đốc không có mặt thì giao Lãnh Thị cho Mạnh Bạch trông coi, chờ sau khi tổng giám đốc quay lại lập tức trả lại cho tổng giám đốc, nếu như vi phạm quy định sẽ phải chịu sự trừng phạt của luật pháp.”

Lãnh Dạ Thương nhìn một chút cảm thấy rất an toàn, bên trong cũng đã có xác minh, hơn nữa anh ta cảm thấy em dâu thân thiết với em trai, vậy cũng được. Vì vậy Lãnh Dạ Thương không chút suy nghĩ ký tên, mặt vui mừng nhìn Mạnh Bạch, đưa tay vỗ bả vai cậu, vô cùng dịu dàng mỉm cười: “Tiểu Thần cưới được một người vợ như em thật tốt, anh trai cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.”

“Có thể chia sẻ với anh trai là điều cần phải làm.” Mạnh Bạch cười nhạt.

Đầu kia thủ hạ cứ có cảm giác dường như có gì đó không đúng, đang chuẩn bị mở miệng kêu lên, đôi mắt Mạnh Bạch đột nhiên chuyển tới, cậu nở nụ cười: “Anh còn có vấn đề gì không?”

Mẹ ơi, thật là đáng sợ! Thủ hạ run rẩy trốn sau lưng Lãnh Dạ Thương, liên tục lắc đầu “Không! Tôi không có bất kỳ ý kiến gì, vậy chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!”

“Được tôi đi đây!” Lãnh Dạ Thương nghiêm túc nhìn Mạnh Bạch, lại ôm cậu một cái “Mấy ngày anh không có ở đây, tiểu Thần còn có công ty giao cho em, anh tin tưởng em, hy vọng em không khiến anh thất vọng.”

Mạnh Bạch mỉm cười: “Ha ha.”

Vì vậy Lãnh Dạ Thương vui vẻ tự hào rời đi, trên bàn hai bản tài liệu im lặng nằm đó......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện