Hai người cầm ảnh, bước từng bước qua bàn điền thông tin, lúc viết xong chuẩn bị đưa cho nhân viên làm thủ tục, Diệp An Cửu ngừng lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo mấy phần mềm mại của phái nữ vang lên: "Tiên sinh! Tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?"
Người đàn ông thoáng nhìn qua, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh lộ ra mấy phần bao dung cô nhìn không thấu: "Nói!"
"Tại sao lại kết hôn với tôi?"
"Đến tuổi, cần một người vợ!"
"Lý do chọn trúng tôi?"
Đàn ông lại nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh gần như có thể nhìn thấu chỗ sâu nhất trong mắt cô: "Thuận mắt!"
Diệp An Cửu: "..." Vì vậy cô đang hỏi nhảm à?
"Vậy vấn đề cuối cùng... Anh là quân nhân?"
"Đúng vậy!"
Từ nhỏ Diệp An Cửu đã có một chấp niệm, là chấp niệm với quân nhân.
Hai người đưa tờ đơn, sổ hộ khẩu, quẹt thẻ nộp tiền, chờ mấy phút hai quyển sổ màu đỏ được đưa tới trước mặt hai người, Diệp An Cửu cầm lấy quyển sổ của mình mở ra, liếc mắt nhìn thấy được cái tên xa lạ đó: Tư Dận Diễn!
Vị hôn phu mới...của cô!
Ra khỏi cục dân chính, Tư Dận Diễn đưa một cái hộp cho Diệp An Cửu: "Ngày mai sẽ có người tới đón em, sau khi cưới xong chúng ta sẽ ở Thượng Cảnh Uyển, từ thứ hai tới thứ bảy tùy ý sắp xếp, chủ nhật trở về nhà cũ ăn cơm, em đeo cái này lên!"
Diệp An Cửu mở ra nhìn vào hộp, là một đôi vòng tay lục bảo xanh, nhìn khá cổ, nhưng được bảo dưỡng cực tốt, vừa nhìn đã mang đến cho người ta cảm giác là đồ gia truyền đặc biệt dành cho con dâu.
Lúc cô ngẩng đầu lên
lần nữa, đã không thấy người cả; người đàn ông này đúng là người cao lãnh, quả quyết, bạc tình, chủ yếu nhất là không có mắt nhìn, không thấy được sức quyến rũ của cô, ấn tượng đầu tiên: Cực xấu!
Diệp An Cửu đứng trước chiếc Volkswagen Beetle của mình, ném quyển sổ đỏ và cái họp vào trong xe rồi đóng cửa xe lại, tuy nhiên cô không lên xe luôn, mà đi về phía chiếc xe màu đen cách đó không xa, lúc hai người ở bên trong xe do dự có nên lái xe đi hay không, chẳng biết từ lúc nào trong tay cô đã có nhiều thêm một chiếc gậy sắt, cô cầm gậy gõ mạnh vào cửa xe, cửa kiếng xe nhanh chóng xuất hiện vết nứt nhìn như mạng nhện.
Có vẻ vẫn chưa hài lòng với hiệu quả này, cô xoay xoay gậy sắt trong tay, nhìn hai người trong xe đã bị dọa sợ đến "Hoa dung thất sắc": "Tôi tự động thủ, hay là hai người tự xuống, chọn một!"
Cuối cùng, hai người đàn ông cao lớn mở cửa xuống xe dưới ánh mắt uy hiếp của Diệp An Cửu nhìn có vẻ nhỏ nhắn hơn bọn họ rất nhiều, sau đó bị cô đuổi như đuổi vịt vào một ngõ hẻm vắng vẻ.
Một lát sau, Diệp An Cửu phủi phủi trang phục không có lấy một nếp nhăn nào, ưu nhã bình tĩnh đi ra ngoài, lên xe khỏi động xe rời đi.