Trịnh Cảnh Hiên cười cười đứng dậy đi ra ngoài.
Từ đằng sau một bóng đen lăn xuống cầm theo một miếng lụa trắng chắn lại trước mắt Trịnh Cảnh Hiên
"Mắt ngươi không được tốt không được tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời."
Tô Tử Lan ở đằng sau buộc miếng vải cho chắc chắn lại rồi vòng ra đằng trước, ánh mắt dò xét.
"Ta nghe đám hạ nhân bàn tán rằng họ sắp có một vị cô gia.
Không biết người đó là ngươi hay là ngươi"
Tô Tử Lan chỉ Trịnh Cảnh Hiên thắc mắc xong lại quay lại chỉ Trịnh Cảnh Vũ.
"Tô ma ma...."
"Ta tên Tô Tử Lan"
"....Tô phu nhân tại hạ không hiểu phu nhân nói gì "
"Ta cũng không hiểu tại sao nữ nhi nhà ta lại nhặt về hai tên, một người sức khỏe không tốt, một người thì bị ném vào chuồng ngựa.
Nếu con bé không bảo ta để mắt đến hai người ta cũng chẳng vòng qua đây đâu.
"
"....."
"Nữ nhi nhà ta nói rồi, mắt của ngươi nó hoàn toàn có thể chữa khỏi, nhưng ngươi phải phối hợp với nó chữa trị nếu không có là Hoa Đà tái thế cũng không giúp được ngươi.
Hiện tại nó đã xuất phủ lên núi hái thuốc rồi.
Không hiểu sao nó không để hạ nhân đi mà nhất quyết tự mình đi một mình.
Cũng chẳng hiểu sao nữa nhưng cũng có thể đúng như hạ nhân nói sợ là Tô phủ này sắp có cô gia rồi.
Ngươi đừng lo nó không làm hại ngươi thì không ai hại ngươi cả...."
Hoặc có thể là mọi người sẽ tôn kính ngươi i như tôn kính nó.
Tại sao? Tại sao Nghê Nhi lại đưa về đây hai người đàn ông các người chứ.
Chẳng lẽ nó không biết nam nhân là một đám người tồi tệ sao? Hừ nữ nhi của ta cho dù là nghĩa nữ cũng không thể không có mắt nhìn người đến như vậy.
Tô Tử Lan lấy một bình rượu đã cầm theo từ trước ra ngồi xuống bàn rót lấy ba chén đoạn vẫn vẫn tay gọi hai người Trịnh Cảnh Hiên lại gần vỗ vào ghế bên cạnh.
"Ngồi xuống đi.
Uống với ta một lát, ta không có y gì khi nói các ngươi như vậy nhưng nếu để nữ nhi nhà ta đối xử tốt như vậy tốt nhất nên biết điều một chút đừng gây bất lợi đến nó.
Ta không mong các người phải báo dáp cảm tạ nó chỉ mong các người khi còn ở đây đừng đối xử tệ bạc với nó."
"Tô phu nhân quá lời rồi lệnh thiên kim có ơn cứu giúp với bọn tại hạ còn có ơn cưu mang, tại hạ cảm kích còn không hết sao có thể đối xử tệ bạc với tiểu thư được"
"Ta mong là vậy.
"
Trịnh Cảnh Hiên cũng không nói gì thê hắn chỉ cười nhạt rồi lại rơi vào im lặng.
Trịnh Cảnh Vũ nhìn ca ca của mình rồi lại nhìn Tô Tử Lan hắn biết câu chuyện ban nãy Tô Tử Lan nói không phải nhằm vào hai người bọn hắn mà là chỉ muốn nhắc nhở hai người đừng gây bất lợi với Tô Vân Nghê.
Nhưng tại sao? Cô ta chỉ là một dân nữ nhỏ bé vốn không có quan hệ gì với họ cùng lắm chỉ có ơn cứu mạng, họ có thể làm gì gây bất lợi đối với cô ta chứ? Cô ta