"Pipi, ta cảm thấy nơi này không an toàn nữa rồi."
"Ừm, ta thực sự rất tò mò sao bọn sát thủ đó lại tìm ra được nơi này"
"Có người chỉ điểm, Khôn thành này có người của bọn chúng, hay nói đúng hơn trong Vạn Hoa lâu có tay trong của bọn họ.
Nhưng không biết à ai, hai người tiếp xúc với Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ cũng chỉ có Dương Hoa, Trân Châu.
Mà hai người đó ta biết từ lúc còn núp sau lưng Tô Tử Lan nên không thể có chuyện họ là tình báo của bên kia được."
Vân Nghê vừa nói vừa day trán đẩy cửa phòng mình bước vào, Pipi ngồi trên vai cô gãi gãi tai.
"Tiểu Nghê Nhi cô đừng quên, vẫn còn mấy người nữa đã tiếp xúc với họ.
Có những người làm ở chuồng ngựa, người Tô phủ.
Nhưng người trong phủ có thể giảm bớt một chút vì họ vốn chỉ nghe danh chưa gặp trực tiếp.
Nhưng ngược lại Tình Nhi lại có hiềm nghi lớn nhất."
"Ta ngoại trừ cậu ra ta chẳng thể tin nổi một ai cả, ta mới đến đây lạ nước lạ cái họ có thật lòng với ta không, ta cũng không chắc.
Nhưng quả thật như cậu nói Tình Nhi là người chịu hiềm nghi lớn nhất.
Cũng có thể là chúng ta sai nhưng bây giờ chưa nói được điều gì cả.
Trước tiên cứ để mắt đến Tình Nhi đã.
Pipi cậu ẩn thân đi theo Tình Nhi dược chứ?"
"Được việc này cứ giao cho ta đi"
Nắng mai vừa chiếu qua ngọn hải đường, hơi sương dần tan, chim chóc hót líu lo trên những cành cây cao, Vân Nghê đang ngồi trong phòng chải đầu thì ngoài cửa một bóng hình lấp ló.
Không quay đầu lại cô cũng chẳng lên tiếng gọi, mặc kệ người đó.
Chần chừ một lúc lâu y mới bước vào, là Trịnh Cảnh Hiên, y hơi đỏ mặt
"Tô tiểu thư, tối qua cô ngủ ngon chứ?"
"Cảm ơn, vì một vị nào đó khiến ta cảm thấy bất an nên không ngủ được."
"Ta...xin lỗi"
"Không sao đâu.
Phải rồi mắt huynh dù đã có tiến triển tốt nhưng vẫn cần phải chú ý hơn mới được.
Mắt của huynh hiện không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời."
"Ta biết rồi mà.
Sáng nay lúc Tình Nhi cô nương mang khăn mặt và chậu nước đến cho ta đã có nói rồi"
"Tình Nhi? Y đã nói gì với huynh?"
"Tình Nhi cô nương lúc mang đồ đến có nói với ta rằng tiểu thư bảo cô ấy đến chỗ ta dọn dẹp, cô ấy cũng nói rằng cô nhờ chuyển lời nói rằng mắt của ta vẫn chưa khỏi cần chú ý nhiều hơn"
".....Trịnh Cảnh Hiên, ta không có ý nghi ngờ Tình Nhi nhưng, huynh vẫn nên đề phòng tiểu cô nương đó thì hơn.
"
"Sao vậy?.....Mà tiểu thư cũng đâu lớn cô nhóc ấy là bao đâu."
"Huynh....."
"Được rồi được rồi.
Ừm Tô tiểu thư ta gọi cô là Vân Nghê được chứ?"
"Nếu huynh muốn huynh gọi ta là A Tửu cũng được"
"....A Tửu....Sáng nay có người đến Vạn Hoa lâu tìm cô và Tô phu nhân nhưng không gặp, lại trung hợp Tiểu Vũ vừa bước từ trong đó ra nên đã có hỏi đệ ấy, và rồi đưa cho đệ ấy bức thư này."
Vân Nghê cầm lấy bức thư lập xem, rồi đột nhiên thấy tò mò.
"Trịnh Cảnh Hiên, tại sao tư nhiên đệ đệ huynh lại đến Vạn Hoa lâu vậy? Hơn nữa sao người đó lại biết hắn là người quen của ta mà không phải là khách nhân chứ? "
"Cái này thì.....ta cũng không biết nữa."
"Vậy nay huynh đến tìm ta có việc gì không? "
"À không...ta chỉ đến đưa cô cái đó thôi"
Nói rồi Trịnh Cảnh Hiên quay người bước ra ngoài, Vân Nghê cũng không để ý hai bên tai y đã đỏ lên từ bao giờ.
Bây giờ hắn làm gì có chuyện gì để nói với cô đâu, chỉ là kiếm cớ đến gặp cô thôi.
"Trong đó viết gì vậy ký chủ?"
Vân Nghê mở bức thư ra đọc lướt một lượt
"Là thư mời tới kinh