Thấy Vân Nghe cứ chăm chăm nhìn mình mãi mà không trả lời, y lấy làm lạ lại gọi thêm lần nữa
"A Tửu sao vậy? Mặt ta dính gì sao? "
"....A, không chỉ là thấy huynh đeo mặt nạ nên thấy lạ thôi, hơi khác với vẻ nghiêm túc ngày thường."
"Ra vậy, cái này là Tiểu Vũ đưa cho ta kêu nhất định phải đeo.
Ừm...!có phải nhìn hơi trẻ con không? Nếu vậy để ta bỏ nó ra."
"Không cần đâu cũng rất đẹp mà.
Huynh xem nếu đã đến đây rồi vậy cùng thả đèn đi."
Lúc này Trịnh Cảnh Hiên mới chú ý họ đang đứng gần dòng sông mà mọi người thường thả đèn hoa đăng.
Trong lúc Trịnh Cảnh Hiên đang ngẩn ngơ nhìn dòng sông, Vân Nghê đã chạy đi mua lấy hai chiếc đèn hoa đăng.
"A Hiên"
Tiếng gọi trong trẻo vang lên bên tai, Trịnh Cảnh Hiên giật mình quay lại nhìn là tiểu cô nương Vân Nghê.
Cô vì không được cao nên đã phải mượn một chiếc ghê gỗ của quầy hàng gần đó đứng lên kiễng chân mới với tới tai của y.
Thấy mục đích của mình thành công đã hù được y cô cười tươi rói, Trịnh Cảnh Hiên thì tay chân luống cuống không biết phải làm gì.
Thấy cô vẫn đứng trên chiếc ghế cao, y đành nhấc cô xuống trước đã.
Vân Nghê thì cũng không có bất kì hành động phản kháng nào, dù sao cô cũng phải làm nhiệm vụ nữa.
Nhẹ nhàng đặt Vân Nghê xuống, dấu đi vẻ xấu hổ y nghiêm nghị
"A Tửu, muội đứng vậy rất là nguy hiểm đó lần sau đừng đứng như vậy nữa.
Lỡ ngã thì sao? Lỡ bị thương thì sao?........."
"Được rồi, ta biết rồi.
Huynh nó to như vậy làm gì rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa"
Vân Nghê vội ngắt lời Trịnh Cảnh Hiên ra hiện cho y xung quanh còn rất nhiều người.
Trịnh Cảnh Hiên cũng lấy làm ngại mà im bặt đứng yên một chỗ.
Để hóa giải sự ngại ngùng của y Vân Nghê nắm lấy tay y đi thả đèn hoa đăng.
Theo lực kéo của cô, Trịnh Cảnh Hiên chạy theo cô đến bên bờ sông.
Vân Nghê dúi vào tay Trịnh Cảnh Hiên một chiếc đèn hoa đăng, còn cô thì ngồi xuống bên cạnh mép nước.
Trịnh Cảnh Hiên vội vàng kéo cô lại, cẩn thận dặn dò cô
" A Tửu, cẩn thận đừng đến gần mép sông"
"Không sao đâu"
Vân Nghê rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Trịnh Cảnh Hiên, cô thả đèn hoa đăng xuống sông, Mặt sông gợn sóng nhẹ lăn lăn, đẩy chiếc đèn hoa đăng trôi ngày càng xa ra giữa dòng sông và xuôi vè hạ lưu.
Trịnh Cảnh Hiên cũng đã thả đèn xuống đón đường chiếc hoa đăng của Vân Nghê.
Trịnh Cảnh Hiên chắp hai tay lại mi mắt khép lại ước nguyện.
Vân Nghê nhìn y, một lúc lâu sau thấy hơi tê chân, cô đứng dậy tay đập đập vào hai đầu gối cho đỡ mỏi.
Một lúc sau Trịnh Cảnh Hiên cũng đứng dậy, y không thấy cô ở bên, ngồi ở bên cạnh mình liền loay hoay tìm Vân Nghê.
"A Hiên? Huynh đã ước gì vậy?"
"A....A Tửu muội vừa đi đâu vậy?"
"Ta có đi đâu đâu vẫn ở đây mà.
Mà huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta nữa."
"......Ước nguyện không thể nói ra, nếu nói ra sẽ mất linh đó."
Vân Nghê bĩu môi quay đi tỏ ý không nói thì thôi.
Lúc này hai người Mẫn Nhi và Trịnh Cảnh Vũ cũng chạy đến.
Mẫn Nhi ríu rít kể cho Vân Nghê nghe chuyện cô đã đi đến đâu, thấy cái gì, được ăn những gì, chơi những gì Vân Nghê đứng yên để y lắc tay, cô bị Mẫn Nhi lắc lâu đến nỗi cả cánh tay như sắp rụng rời ra khỏi thân thể vậy.
Trịnh Cảnh Hiên nhìn thấy ánh mắt bất ổn của Vân Nghê sau lớp mặt nạ liền tiến lên cầm tay của cô kéo vào trong lòng.
"Được rồi đừng lắc nữa, cũng muộn rồi đó chúng ta mau đi ăn xong còn quay trở về nữa.
Không phải các cô còn phải chuẩn bị đồ lên đường đến kinh thành sao? Mau đi nhanh lên thôi"
"Phải đó Mẫn Nhi cô nương, ở kinh thành còn vui hơn ở đây nhiều.
Khi nào các cô đến đó ta sẽ dẫn các cô đi thăm quan nha."
"Được đó.
Tiểu thư nói gì nhỉ ưmmm quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Công tử nhớ giữ lời đó."
Nói rồi Mẫn Nhi lại kéo tay Vân Nghê chạy đi nụ cười rạng rỡ nở rộ
"Mẫn Nhi dẫn mọi người đến quán này ăn thử món vịt quay, rất là ngon đó"
"Từ....từ từ thôi, Mẫn Nhi"
Vân Nghê một tay bị Mẫn Nhi kéo một tay phải nhấc tà váy lên để không bị vấp ngã.
Chiếc