"A.....Gì đây? Lão nương chưa chết à? Quả nhiên là hào quang nữ chính cũng ghê gớm đó."
"Cô nương? Cô tỉnh rồi sao?"
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói, Vân Nghê cảnh giác nhìn sang thì thấy đó là một vị công tử.
Nhìn bề ngoài thì đây là một vị công tử quyền thế, bộ y phục đen huyền đã dính bùn đất lấm lem, đang ngồi bên đống lửa hong khô y phục.
Vân Nghê lúc này mới để ý xung quanh, cô lúc này đang ở trong một sơn động khô ráo, y phục màu trắng của Vân Nghê đã nhuốm bẩn và hơi ươn ướt.
Pipi thì đang cảnh giác bám trên vai của Vân Nghê nhìn chằm chằm vị công tử huyền y kia.
"Công tử, người là....???"
"À, ta quên giới thiệu, ta là Bách Khải Tư."
"Bách công tử nơi này là...?"
"Đây là sơn động ta đã tìm được cách đây không lâu.
Trong lúc ta đi kiếm nước thì thấy cô nương đang ngất xỉu bên dòng suối nên mới đưa về đây.
Cô nương cô là ai? Sao lại ngất tại nơi đây?"
"Ta....Ta tên Giáng Thần là một ca kỹ của Vạn Hoa lâu."
"Giáng Thần, thiên nữ giáng trần rất hợp với cô nương.
Ta có một số chuyện muốn hỏi cô nương được chứ?"
"Được, Bách công tử cứ hỏi."
"Tại sao Giáng Thần cô nương lại bị thương, bị ngất bên bờ suối vậy? Cô đi một mình không có ai đi cùng sao?"
"Đợi đã, ta có một thắc mắc công tử không nghi kị việc ta làm ca kỹ sao?"
"Có gì mà nghi kị chứ? Nếu các cô không phải bần cùng bất đắc dĩ ắt sẽ không bước chân vào con đường này.
Nếu như nghi kị vậy chẳng phải ta đang tự phủ nhận sự tồn tại của bản thân sao? Được rồi có vẻ Giáng Thần cô nương không muốn nói cho tại hạ biết, vậy tại hạ sẽ chờ đến lúc cô nương bằng lòng nói ra.
Nè ăn chút đi cô cũng đã hôn mê hai ngày nay rồi."
Dứt lời, Bách Khải Tư đưa cho Vân Nghê một miếng đùi gà nướng, mùi thơm lập tức sộc vào khoang mũi của cô.
Chầm chậm cầm lấy miếng đùi gà y đưa, Vân Nghê cũng không vội ăn ngay, dù hôn mê hai ngày khi tỉnh dậy rất đói nhưng cô không thể buông lỏng cảnh giác ăn chiếc đùi gà này được.
"Đa tạ..."
"Không cần đa tạ, cô nương mau ăn đi....Đừng lo ta không có bỏ độc đâu, cô có thể yên tâm ăn đi.
Dù sao cô nương cũng là thân nữ nhi lại vừa bị thương hôn mê tỉnh dậy, cơ thể suy nhược phải bồi bổ mới được."
"Đa tạ, Bách công tử"
Vân Nghê lần nữa mở lời ngỏ ý cảm ơn, Bách Khải Tư cũng hiểu sự cảnh giác của cô không phải không có lý do, hắn chỉ yên lặng ngồi một bên nghịch lửa tiếp.
Vân Nghê nhìn xung quanh thêm một lần nữa, sau khi đã cảm thấy an toàn rồi cô mới gọi Pipi.
Lúc này nó tụt từ trên vai của Vân Nghê xuống lén cắn một miếng thịt từ chiếc đùi Vân Nghê đang cầm trên tay, miệng lúng búng đáp.
"Ký chủ, ta quên mất không nói