Vân Nghê quay người bước vào trong phòng, Mẫn Nhi cũng đi theo, Trịnh Cảnh Hiên nhìn thấy cô liền hỏi
"Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ? Có cần ta ra mặt giải quyết không?"
"Tưởng là ai thì ra là người quen thôi, muội đã giải quyết xong rồi, cũng ổn thỏa chắc nàng ta sẽ không quay lại nữa đâu.
Nếu cô nàng mà nhìn thấy huynh của hiện tại chắc những lời nói khó nghe đó sẽ không thốt ra đâu.
Nếu để các tiểu thư quý tộc chốn kinh thành này biết được chắc cô ta sẽ chìm trong nước miếng và những lời đàm tếu mất."
"Người quen? Nàng quen họ sao?
"Muội.....Cũng không hẳn là quen, chỉ biết sơ sơ thôi.
Là nhị tiểu thư và tam tiểu thư của Định Văn hầu phủ."
"Ồ là nhị muội và tam muội của cô sao? Tô...Phương đại tiểu thư, hai muội muội của cô cũng quá vô lễ rồi đó." - trịnh Cảnh Vũ nghe thấy là muội muội của Vân Nghê thì có ý cười nhạo.
"Cũng không thể trách ta được, người tỷ tỷ này đã không ở nhà hơn chục năm rồi." - Vân Nghê rót một chén trà nóng mới cho mình, lại ngồi xuống chỗ ban nãy, cô cố ý nói như vậy để Trịnh Cảnh Vũ hiểu chuyện này vốn không liên quan đến cô, Phương Bảo Lâm và Phương Hạnh Phương tìm đến bọn họ cũng là chuyện không tưởng.
Còn vì sao họ biết Trịnh Cảnh Vũ ở đây, ở cùng Trịnh Cảnh Hiên và bọn cô e là....chỉ có Khiết Mạt Nhi và Dung Hy biết thôi, có thể chính là hai người bọn họ lúc quay về đã vô tình nói ra.
Trịnh Cảnh Vũ và Trịnh Cảnh Hiên tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vân Nghê, Trịnh Cảnh Vũ cũng hiểu, ban nãy là y đã lỡ lời.
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên trầm xuống, Vân Nghê, huynh đệ nhà Trịnh Cảnh Hiên đều im lặng, chỉ có Mẫn Nhi ngây thơ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô nhỏ đó cứ quay qua quay lại nhìn giữa tiểu thư Vân Nghê của mình và hai vị công tử cao quý Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ.
"Tiểu thư.....nô tỳ muốn ra ngoài."
"Em sao vậy? Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài?"
"Nô tỳ......nô tỳ đói...." - Giọng Mẫn Nhi càng về sau tiếng càng nhỏ, mặt cô ấy hơi đỏ lên cúi đầu xuống.
Vân Nghê lúc này mới nhớ ra, từ sáng tới giờ cả ba người cô, Trịnh Cảnh Hiễn và Mẫn Nhi đều chưa ăn sáng nên bây giờ rất đói.
Khẽ quay sang nhìn Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ, Vân Nghê hơi hắng giọng một lúc sau mới mở lời.
"A Hiên, Trịnh Cảnh Vũ, ừmm trù phòng ở chỗ nào vậy."
"Hai người đói rồi sao? À phải rồi sáng giờ cũng chưa ăn gì.
Không cần phải đến trù phòng đâu.
Người đâu, dặn dò xuống dưới mang một ít bánh lên đây.
Hai người đợi một chút, thọ yến sẽ được tổ chức sớm cho nên không thể ăn quá no được." - Trịnh Cảnh Hiên kêu người mang đồ lên rồi lại quay lại nói với Vân Nghê và Mẫn Nhi giải thích
Tất nhiên Vân Nghê hiểu, bây giờ cô vào