Một câu nói mà như xét đánh giữa trời quang, đám gia nô kia hốt hoảng quỳ xuống.
Bọn họ không phải sợ cô gái nhỏ mới hơn 15 tuổi này mà là sợ những người đứng sau lưng cô, chống lưng cho cô.
Không lý gì vừa về đã được phong chức phong đất như thế, hơn nữa nghe mọi người đồn Dung Nguyệt quận chúa mới được sắc phong, đại tiểu thư của Định Văn hầu phủ còn có "giao tình" rất tốt với Tiêu Dao vương gia.
"Đại tỷ tỷ....."
Vân Nghê thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nán lại nơi này lâu bên phía lão phu nhân cũng không ổn.
"Ngươi, đến gặp tổng quản lĩnh phạt đi, ta sẽ cho người đến giám sát.
Lâm Lâm, muội theo ra đến từ đường gặp tổ mẫu."
Vân Nghê nói xong thì vươn tay dìu Phương Bảo Lâm đứng dậy, vì ngồi đã lâu nên chân y bị tê.
Một lúc sau đỡ rồi Vân Nghê mới dắt Phương Bảo Lâm rời đi.
Cô nói vậy thôi chứ không có ý định cử người đến giám sát thật, cô mới quay về phủ nếu làm như vậy sau này ắt sẽ khó khăn trùng trùng.
Bà ta chắc chắn là người của Mộ Du, vì vậy cơ hội để xử lý bà ta vẫn còn nhiều cứ từ từ.
"Tại sao lại cứu ta? Ta vốn không có lợi cho cô, cứu ta chỉ gây thêm phiền toái cho cô mà thôi."
"Không cần giả vờ nữa, Phương Bảo Lâm, cô cũng giống ta, từ nơi khác đến đây.
Chúng ta là đồng minh mà, tất nhiên phải giúp cô chứ?"
"Hahahaha thật sảng khoái, Phương Vân Nghê ta còn sợ cô chảnh chọe các thứ, hóa ra cô cũng là người thẳng thắn lắm đó.
Được rồi, chẳng phải cô nói chúng ta là đồng minh sao? Chào hỏi chút chứ? Xin chào Phương đại tiểu thư, tỷ tỷ của ta."
"Muội muội ngoan, muội có thể hoàn toàn tin tưởng ta mổ cách tuyệt đối."
Đến trước từ đường, câu chuyện của Vân Nghê và Phương Bảo Lâm cũng đã kết thúc.
Đang định bước vào thì Phương Bảo Lâm khẽ kéo Vân Nghê lại, cô ấy nhỏ giọng thì thầm.
Ta không được phép bước chân vào từ đường, chỉ có thể đợi tỷ ở bên ngoài thôi.
Khi vào đó nhớ phải cẩn thận, lão phu nhân không như vẻ bề ngoài.....Nhưng nếu có thể kéo bà ấy về phía chúng ta, đó chính là một bùa hộ mệnh lớn nhất của chúng ta tại Phương phủ này."
"Được, ta biết rồi.
Cứ yên tâm giao chuyện kéo đồng minh này cho ta đi."
Vân Nghê đưa áo của Mộ Thanh Sơn cho Phương Bảo Lâm để cô ấy mặc, đoạn cô quay người bước vào trong.
Bên trong những giá nến được thắp sáng, mùi nhang khói vờn quanh trong không khí, ở giữa từ đường, trước những bài vị nghiêm trang có bóng người đang tụng kinh.
Dáng người thấp bé lại mặc một bộ y phục màu nâu đã sờn cũ.
Nếu không phải có người nói trước người ở trong này là Phương lão thái thái, Vân Nghê cũng không thể tin được đó chính là tổ mẫu của mình.
Hmm tại vì nó khá là giản dị, mộc mạc khác hẳn với Phương lão thái thái trong tưởng tượng của Vân Nghê.
"Tổ mẫu..."
"Đến rồi à? Haiz mau đến đây thắp cho tổ phụ con nén nhang đi."
Vân Nghê cũng không định ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhưng lần đầu gặp mặt cô cũng không thể ngay lập tức bật lại được, hơn nữa thắp một nén nhang mà thôi, cũng không làm mất của một một miếng thịt được.
Thắp ba nén nhang, vái ba vái rồi mới cắm vào lư hương.
Xong xuôi cô mới quay lại nhìn Phương lão phu nhân.
Bà ấy chẳng nói lấy một lời chỉ