Ánh mắt Nam Cung Hạo tựa như điện, đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng quét mắt nhìn bốn bức tường trên mặt đất, Hạ Mạt liếc nhìn y, vẫn nên chuyển sang một nơi khác để tiêu hóa hết ba phần tư tu vi này cho tốt mới được. Hai người bèn lấy phi kiếm ra mang Phượng Nhị, đầu bếp nhỏ và Sữa Bò men theo cái động mà con chim phượng màu xanh phá ban nãy mà bay thẳng ra ngoài, Bạch Chuẩn thì vỗ cánh bay đuổi theo sau.
Diêm Hoài Tư Đồ Lôi Tư Đồ Lôi còn đang hưng phấn giao lưu chờ đợi ở tầng một tại cửa vào của địa cung, vừa thấy dị tượng thì đoán rất có thể có người trong cả đám bọn họ thành công lấy được thanh thần binh thượng cổ trong truyền thuyết. Đợi đến khi thấy bốn người bọn họ bay ra khỏi địa cung thì vội vàng bước lên phi khí đuổi theo.
Phi kiếm của Hạ Mạt dừng lại giữa không trung, Phượng Nhị nhướng mày hỏi họ, "Phương Diễn đâu?" Trận pháp đã phá, dọc theo đường đi đều không thấy bóng dáng Phương Diễn ở tầng nào cả. Chẳng lẽ Phương Diễn đã xui xẻo bỏ mạng trong miệng dị thú rồi à?
Thấy Tư Đồ Lôi bình yên vô sự, Tô Thiếu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy hai người trước mặt bọn họ đều có chút thương tích, nhưng cảnh giới không bị tuột, xem ra đều biết lượng sức mình cả, dù đi được nửa đường nhận được phần thưởng nhưng cũng không cậy mạnh. Nhưng còn Phương Diễn đâu?
Tư Đồ Lôi là người đầu tiên lắc đầu, hắn ra ngoài sớm nhất, sau đó cũng chỉ thấy mỗi mình Diêm Hoài. Trừ phi Phương Diễn ra ngoài còn sớm hơn cả hắn, không thì không thể nào không nhìn thấy được.
"Có khi nào..." đã chết rồi không. Diêm Hoài nói được nửa câu thì ngừng lại, nói ra thì thật là xấu hổ, hắn vốn không phải là Kiếm tu, lúc xông đến tầng mười đã dùng hết tất thảy vốn liếng, sau khi miễn cưỡng qua cửa thì thức thời quay trở ra, Phương Diễn xem chừng tốt hơn hắn chút đỉnh. Nhưng mà cho dù có thất bại từ tầng mười lăm đổ lại, thì tuy có bị mất ba phần tư tu vi nhưng vẫn giữ lại được tính mạng. Giờ không thấy tung tích là thế quái nào?
Phượng Nhị lưỡng lự chốc lát rồi nói, "Chỗ này không hợp ở lại lâu, trước đó bọn ta đã bàn qua rồi, rời khỏi địa cung thì lập tức đến khu vực tu luyện, nếu hắn muốn đến tìm chúng ta, nhất định sẽ biết đi đâu tìm." Khi nãy thần thông phượng hoàng xanh mà thần binh thượng cổ thả ra đã phá địa cung, chắc chắn bên ngoài cũng nhận ra.
Ai nấy đều gật đầu đồng ý, bước lên phi khí nối đuôi nhau ra ngoài.
Không ngoài dự liệu của Phượng Nhị, bên ngoài địa cung đã có hơn mười nhóm tu sĩ bao vây, nhiều thì khoảng mười mấy người, ít thì chỉ có hai người.
Có mấy đám mây đen thổi tới, khi nãy nơi này trời còn trong xanh nắng chói, nhưng giờ gió lạnh phần phật thổi, thổi mạnh đến độ mũ mão ai nấy có hơi lộn xộn, tựa như điềm báo gió thổi trước cơn bão táp. Thấy trong địa cung có sáu người bay ra, sắc mặt mấy tu sĩ đều thay đổi. Trong sáu người này có bốn người là nhìn không thấy tu vi, trong đó còn có hai Kiếm tu nữa!
Nhóm hai người ít nhất bèn đưa mắt nhìn nhau, chân di chuyển cực nhanh, rút lui ngay trong chớp mắt, nhìn quần áo, dám chắc là người của hai đại môn phái Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái, huống chi, bằng vào tu vi sơ kỳ Kim Đan của hai người bọn họ cũng không nhìn ra được tu vi của hai vị Kiếm tu này, thế thì sao dám đối địch chứ?
Nam Cung Hạo cùng Hạ Mạt đưa mắt nhìn nhau, phi kiếm dưới chân không ngừng lại mà cất cao lên thêm mấy trượng, hướng thẳng về phía khu vực tu luyện.
"Không thể để bọn chúng đi!" Có một âm thanh trốn trong đám người vang lên. Nhóm tu sĩ áo lục có nhân số nhiều nhất vừa nghe tiếng thì giật mình, bèn tiên phong bay lên đối đầu, mười mấy người lập tức bước lên phi khí, vây quanh cả đám bọn họ.
Đám người còn lại khẽ động, vốn còn hơi do dự vì nhóm hai người kia rút lui thì giờ lại phản xạ có điều kiện mà xúm lại bay lên hết. Nhất thời, sáu người bị gần cả trăm tu sĩ vây quanh không chừa một kẽ hở.
"Thần binh ở đây, ai muốn thì qua đây mà lấy." Hạ Mạt cao giọng mà rằng.
Phượng Nhị cười lạnh, ném cây quạt ngọc ra rồi đứng trên đó, quay về phía vừa mới phát ra tiếng nói rồi như vô tình mà lắc lắc ống tay áo, vẻ mặt thản nhiên bay đến bên cạnh Hạ Mạt, trưng ra dáng vẻ như muốn cùng hắn cùng tiến cùng lui. Giọng nói vừa rồi rõ ràng chính là Vương Hoàn mà bọn họ cứu được lúc trước.
Chớp mắt, Tử Điện Thanh Sương thay thế vị trí của hắn, Nam Cung Hạo lạnh lùng ép quạt ngọc của Phượng Nhị lùi về bên cạnh quái ngư của Tô Thiếu Bạch, "Vướng víu!"
Tư Đồ Lôi Tư Đồ Lôi Diêm Hoài cùng Nam Cung Hạo, Hạ Mạt đứng từng nơi riêng biệt tạo thành một hình tứ giác, vây Tô Thiếu Bạch và Phượng Nhị ở giữa.
Phượng Nhị:...
"Y dám chê ta vướng víu?" Phượng Nhị không tin nổi mà nhìn Tô Thiếu Bạch.
Tô Thiếu Bạch nhún vai một cái, y mà không chửi phế vật đã là đãi ngộ cao cấp dành cho VIP rồi đấy.
"Ầm! Ầm!" Trên đầu cả đám người đang giằng co chợt phát ra tiếng nổ, đám mây đen ấy nổ tung, thừa dịp hung tàn bổ xuống mấy tia sét, chia thành hai màu lục và trắng bạc, thẳng tiến đến vị trí của Hạ Mạt và Nam Cung Hạo bị vây giữa một đám người, tia sét ấy chính là lôi kiếp phải có lúc hai người lên cấp trong địa cung.
Còn có cả vụ bổ sau nữa à! Đầu bếp nhỏ và Phượng Nhị đồng loạt câm nín nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu.
"Nam Cung Hạo!" Ánh sáng tia sét soi rọi khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Hạo, đột nhiên trong đám tu sĩ đối diện có người kêu lên, giọng nói mang theo nỗi khiếp sợ. Nam Cung Hạo? Đó chính là Kiếm tu nổi danh nhất trong trang lứa hiện tại, nghe nói chỉ mới khoảng hai mươi tuổi đã thành công đột phá lên Kim Đan kỳ. Nhất thời, có vài tu sĩ thay đổi sắc mặt, thật sự là y sao?
"Muốn sống thì để đồ lại!" Ánh đỏ lóe lên, vẫn là tu sĩ áo lục lên tiếng ban nãy xung phong tấn công đầu tiên, ý định muốn đánh đòn phủ đầu, hướng thẳng về phía Hạ Mạt đang cầm thần kiếm. Có người đi đầu, đương nhiên sẽ có người nối gót. Thiên tài Kiếm tu đã bước vào Kim Đan thì sao chứ, suy cho cùng cũng chỉ có một mình một nhóm mà thôi. Trong số bọn hắn có không ít tu sĩ Kim Đan kỳ, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu. Cho dù về sau Thiên Kỳ môn muốn trả thù thì cũng không phải bọn hắn đi đầu. Nhưng mà thần binh thượng cổ lại là thứ có thật. Mấy tu sĩ vốn còn do dự chợt nghiêm trọng mặt mày, lập tức nối đuôi nhau ra tay.
Trong chớp mắt, tầng tầng bóng sáng trước mắt đan xen nhau, gió cũng đổi hướng lộn xộn, tiếng hô "Giết" vang lên rung trời, ánh đao ánh kiếm dồn dập kéo đến. Bao nhiêu mệnh khí không chút nào khách khí phóng đến thăm hỏi bọn họ cứ như bầy ong bay loạn.
Giữa lúc hỗn loạn, Tô Thiếu Bạch vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong số đó còn có một mảnh Cửu Lôi châu màu đỏ bay thẳng về phía Nam Cung Hạo. Thôi chết! Tôn sư có nói khi Cửu Lôi châu được kích phát, đến cả tu sĩ Kim Đan cũng sẽ bị nổ đến mức tan xương nát thịt.
Giây tiếp theo, hai vị Kiếm tu đồng thời tiếp lấy lôi kiếp nào đó, hai ánh kiếm một xanh một tím cùng nhau càn quét đống mệnh khí của đám tu sĩ kia, ánh tím bao phủ đầy tia chớp, còn ánh xanh thì như chim phượng tung cánh che khuất cả bầu trời. Tựa như biển lửa gặp ánh nắng, như giọt mưa rơi xuống biển cả, chỉ