"Tạm thời vào nửa tháng sau, thế nào?" Nam Cung Hạo do dự một chút, trầm giọng đáp. Tô Thiếu Bạch vừa luyện xong mệnh kiếm Xích Tiêu nên cần phải nghỉ ngơi phục hồi sức lực, mà cơ thể y cũng chưa lành hẳn. Bên trong di trận thượng cổ có gì nguy hiểm không, bọn họ hoàn toàn không biết, tốt hơn hết là tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức cho đến khi đạt trạng thái tốt nhất.
Thiếu niên áo tím gật đầu, xoa chân mày, dáng vẻ như vô cùng mệt mỏi, "Được rồi, vậy ta cũng phải chuẩn bị chút, hôm nay cứ vậy trước đã."
Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo nói chuyện với Ngụy Vô Pháp xong thì rời khỏi động phủ của hắn, trong lòng thầm khó hiểu. Nói thật thì cái tên Ngụy Vô Pháp này, sáng nắng chiều mưa, xem thái độ khúm núm của cả đám Chú Kiếm sư là biết, nhưng hắn lại đối đãi với mình không tệ, nói được làm được. Chỉ là tên này dường như có rất nhiều bí mật, không nói đến chuyện địa cung trong Bí cảnh Bích Lạc, nội việc hắn luôn đột nhiên biến mất cũng đủ thấy có điều kỳ lạ rồi.
Ngay sau khi trở về động phủ đã được sửa mới lại hoàn toàn, Nam Cung Hạo không nói một lời đã kéo Tô Thiếu Bạch vào trong Phiên Thiên Ấn. Sữa Bò chậm một bước nên đến cả chân của Tô Thiếu Bạch cũng không kịp dụi, đành phải trơ mắt nhìn cậu bị mang đi. Nó không phục nhổm người lên dùng chân trước cào lấy cào để vách ngoài của cái vật màu xanh biếc nọ, đôi mắt ngọc bích ai oán nhìn Phiên Thiên Ấn, cho nó vào đi mà!
Bạch Chuẩn đậu lên người nó, giơ vuốt vỗ đầu an ủi, thôi đừng phí sức nữa, hồi trước nó từng thử qua nhiều lần lắm rồi, cái món đồ chơi này có mài nhẵn cả vuốt cũng không mài ra được cái gì đâu!
"Cởi quần áo." Nam Cung Hạo kéo Tô Thiếu Bạch vào trong Phiên Thiên Ấn, trầm giọng nói, đôi mắt hổ phách lóe lên tia sáng không rõ ý nghĩa, mặt mày cũng rất chi là nghiêm túc.
"Cái gì?" Tác phong của kim chủ đại nhân đúng là càng ngày càng đơn giản thô bạo mà, từ "Song tu" đã rơi thẳng xuống thành "Cởi quần áo" rồi hả? Tô Thiếu Bạch xấu hổ chà chà ngón tay lườm Nam Cung Hạo. Không được! Nhất quyết không được... dù rằng, cậu thừa nhận mình có hơi nhớ thân thể Nam Cung Hạo, nhưng mà thế này vẫn có chút không chấp nhận được.
Nam Cung Hạo khẽ híp mắt, trong lời nói cũng tỏa ra sự uy hϊế͙p͙, "Em mà không cởi, ta chỉ có cách bảo nguyên anh của ta vào đó kiểm tra."
"Kiểm tra cái gì?" Cái thằng nhóc nguyên anh đáng ghét đó tốt nhất là khỏi thấy luôn đi. Bàn tay đang giữ lấy cổ áo của Tô Thiếu Bạch khựng lại, chợt cảm thấy không hiểu kim chủ đại nhân đang nói cái mô tê gì.
"Mau để ta xem thử, em rốt cuộc còn bị thương chỗ nào không." Nam Cung Hạo nhướng mày, dứt khoát giơ tay tự làm.
"Bị thương? Em không có bị thương." Tô Thiếu Bạch bị tập kϊƈɦ bất ngờ đến mức mờ mịt nhìn, tại mình nghĩ nhiều quá à? Kim chủ đại nhân không phải muốn song tu, mà là lo lắng mình bị thương? Nhoáng cái, người nào đó đã bị cởi sạch cả áo lẫn hộ giáp.
"Em chắc chứ?" Nam Cung Hạo nắm cổ tay cậu lật qua lật lại xem xét lòng bàn tay, trêи đó phủ đầy vô số vết phỏng đỏ gay, nhìn gần càng thấy đau lòng.
Cái này là bị phỏng lúc Chu Phượng lệ phun lửa cắn trả lại mà, Tô Thiếu Bạch ngẩn người, mím môi, vậy ra Nam Cung Hạo chỉ là lo lúc cậu luyện Xích Tiêu còn bị thương chỗ nào nữa không à? Vậy mà trách lầm y rồi... Ngay lúc ai kia chợt thấy hơi áy náy trong lòng, vừa mới có chút cảm động thì đã bị đẩy ngã xuống đất. Chứng kiến bản thân mình chỉ trong nháy mắt đã bị lột một nửa quần áo, Tô Thiếu Bạch đen thui mặt mày, kim chủ đại nhân, động tác của lột đồ của ngài đây còn có thể tiện tay hơn nữa không hả?
Bất kể đầu bếp nhỏ đen mặt cố gắng kháng cự cỡ nào, Nam Cung Hạo vẫn có thể nhanh gọn lẹ lột sạch người nào đó vòng hai ba lượt, đến cả giày vớ cũng không tha. Cả người đầu bếp nhỏ bây giờ có lẽ chỉ còn lại nhẫn trữ vật trêи ngón cái và cái vòng trơn nhẵn màu bạc ở cổ chân mà thôi.
Nam Cung Hạo đè con người ta ra rồi lật qua lật lại, còn săm soi cả kẽ ngón tay, thấy thật sự giống như lời cậu nói, trừ hai tay ra cũng không có bất kỳ vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao Tô Thiếu Bạch cứ cảm thấy mình giống như quả trứng gà luộc chín bị bóc sạch vỏ rồi đem bày lên trêи đĩa cho người ta ngắm nghía mãi không thôi, rồi chỉ chực chờ đối phương ngoạm lấy bất cứ lúc nào.
"Tiểu Bạch..." Giọng Nam Cung Hạo hơi khàn đi, độ ấm trong lòng bàn tay cũng tăng dần.
"Đã nói không sao cả mà!" Tô Thiếu Bạch nổi nóng đạp Nam Cung Hạo một cái, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, vội vã muốn tóm lấy áo trong mặc lại.
Sắc mặt Nam Cung Hạo khẽ đổi, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Tô Thiếu Bạch, tầm mắt rơi xuống vòng chân màu bạc cực kỳ đơn giản nọ, y cứ cảm thấy, vật này có gì đó kỳ lạ.
"Thả em ra!" Đầu bếp nhỏ vội vã vươn tay muốn đẩy bờ vai Kiếm tu đại nhân ra, nhưng lại không ích gì. Tô Thiếu Bạch cắn răng, giơ tay xoa vành tai Nam Cung Hạo. Sau tai là một trong mấy điểm yếu của kim chủ đại nhân, sau mấy lần cùng nhau, cậu cũng biết được đôi chút.
Song, tốc độ Nam Cung Hạo rõ ràng còn nhanh hơn cậu, vừa buông chân cậu ra lập tức trở tay đè cậu lại, không chút chần chờ mà hôn lên đôi môi mình mong nhớ đã lâu. Khi tình cảm càng mặn nồng, thân thể đạo lữ quả thật là liều một thuốc độc ngọt ngào nhất trêи thế gian này, kiến huyết phong hầu*, dù có là ai cũng không chống cự nổi sự cám dỗ này.
*kiến huyết phong hầu: tên của một loại kịch độc thời xưa, dịch nghĩa là vừa gặp máu là phong bế cổ họng, ý nói vừa nuốt vào và chết ngay lập tức
Ê này này, anh thế này rõ ràng là đang chòng ghẹo đấy! Còn mệt cho em nghĩ anh là một người đứng đắn! Tô Thiếu Bạch tự làm tự chịu mệt mỏi giãy dụa vài lần, muốn dùng cái thân thể tàn tạ này đi so giá trị vũ lực với Kiếm tu đại nhân, thật sự quá khó coi rồi. Nếu kiếp sau có cơ hội được xuyên lần nữa, làm ơn cho tui nhập vô thân xác Kiếm tu với!
Khi linh khí tiến vào dạo chơi trong kinh mạch, toàn thân cũng dâng trào kɧօáϊ cảm. Song tu thật sự có hiệu quả rất nhanh, nhưng Tô Thiếu Bạch lại vừa yêu vừa hận cái cách này. Quả nhiên, trong biển ý thức, nguyên anh mặc giáp kim trêи đài Nguyên Anh rất mau bay đến bên bé con