Mấy thiếu niên lục tục đi vào. Vừa mới bước vào sơn môn, cảnh vật trước mặt chợt biến đổi, vốn chỉ thấy có trăm bậc thang đá lên núi nay đột nhiên tăng vột lên ngàn bậc, bậc thang ngọc trùng điệp trải từ đỉnh núi xuống, thấp thoáng thấy rừng cây xanh biếc bạt ngàn, vô cùng vô tận, dõi mắt nhìn sang cũng không thấy điểm cuối, nhất thời ai nấy đều ngẩn người.
"Các vị, hẹn gặp trên núi!" Thanh niên lạnh lùng buông mấy lời xong thì thản nhiên bước lên linh khí màu đỏ hình dạng như cái hốt [1] rồi bay lên không.
Tô Thiếu Bạch co giật khóe miệng, cái vị sư huynh đại nhân này bản thân thì đi thang máy mà lại bắt bọn họ leo thang bộ à? Ba, năm trăm bậc thì thôi đi, nhưng mà trước mặt có ít nhất năm, sáu ngàn bậc đó, muốn bọn họ mất mặt à!
Mấy đệ tử hai mặt nhìn nhau, chạy rồi? Vậy bọn họ phải làm sao đây? Bảo là bước leo bậc thang, nhưng mà chẳng phải leo đến tận tối mịt sao.
Trong hai mươi mấy nguồi này có những người bình thường là con em thế gia sống trong nhung lụa, nhưng cũng có mấy thiếu niên xuất thân bình thường như Tô Thiếu Bạch và Triệu Lôi. Không bao lâu sau, đoàn người phân làm hai nhóm rõ rệt, một nhóm không cam lòng đứng tại chỗ chờ người đến đón bọn họ lên núi, một nhóm khác thì chịu khó leo lên từng nấc thang.
Triệu Lôi nhìn sang Tô Thiếu Bạch, "Làm sao đây?"
"Thì leo thôi!" Tô Thiếu Bạch mếu miệng, cất bước đi lên.
Không biết mấy người bọn họ lên núi trước bọn họ có nhận được phần "kinh hỉ" này không nhỉ? Nếu là phân biệt đối xử, vậy thì thiệt lớn rồi! Nói đến chuyện leo núi, nếu là hơn một tháng trước thì khỏi phải nói cậu thích đến nhường nào, không nói đến thân thể cường tráng, có thể gần gũi với thiên nhiên, cảm nhận mùi hương sạch sẽ, tinh thần thư thái biết bao. Nhưng mà giờ đổi thành cái thân thể này thì đúng là hữu tâm vô lực. Tuy rằng mười mấy ngày gần đây đều kiên trì tập hít đất mỗi buổi sáng nhưng cũng không có tiến triển gì lớn. Cậu có dự cảm lát nữa "tử trạng" của mình chắc sẽ kinh hãi lắm đây.
"Này, chờ ta." Mấy thiếu niên túm tụm từng nhóm trên thềm đá, mỗi người tự tìm nhóm. Triệu Lôi vội vã chạy theo bước chân Tô Thiếu Bạch, cùng cậu song hành. Tuổi hắn lớn nhất trong nhóm người, xuất thân cơ hàn, vô thứ có chút mặc cảm, chỉ khi đi với Tô Thiếu Bạch mới an tâm chút.
Ánh nắng chói chang chiếu rọi toàn bộ bậc thang, không có một chút gió. Không lâu ra, Tô Thiếu Bạch thở hồng hộc. Cậu tìm một nơi có bóng cây dừng bước, vuốt cái trán thấm đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn quanh bậc đá, mấy thiếu niên vốn kiên quyết đứng chờ người khác tới đón mình đa phần đã dao động. Chỉ có hai ba người là vẫn cố chấp đứng tại chỗ, đã biến thành những điểm đen nho nhỏ trong tâm mắt cậu lúc này.
Hơn nửa canh giờ sau, có người oán hận lên tiếng, thế là cứ nhu bật lên một cái công tác, trước sau thềm đá nhất thời đủ mọi loại âm thanh mắng chửi, oán hận hay thút thít của mấy thiếu niên.
Tô Thiếu Bạch làm lơ mấy âm thanh đó, nhếch đôi môi, nặng nề thở tiếp tục leo, đối với cậu thì giờ mà nói chuyện chỉ tổ phí sức mà thôi. Thân thể Triệu Lôi dù sao cũng tốt hơn cậu một chút, thả chậm lại bước chân theo tốc độ của cậu. Dần dà, sau khi những người đó phát tiết xong thì mới biết mình đang uổng phí sức lực, dãy thang đá dần trở nên yên tĩnh lại.
Hai chân như đeo chì, Tô Thiếu Bạch cảm giác mỗi một bước đi của mình đều nặng tựa ngàn cân. Bụng đói sôi lên ùng ục, bọc quần áo sau lưng cũng trở nên nặng nề hơn. Thấy thân thể đã đến cực hạn, trước mắt mơ hồ có dấu hiệu biến thành màu đen. Cậu mới đứng lại bên thềm đá, quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Triệu Lôi thấy cậu ngừng bước, cũng dừng lại, "Chúng ta nghỉ một lát?" Dọc theo mỗi mười bậc thang, có người liên ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, mở bọc quần áo lấy ống trúc ra uống hết uống hết mấy ngụm nước, rồi lại đúng tựa vào cây đứng một chút, rồi mới chậm rãi ngồi xuống. Giờ mà có kẹo hay chocolate thì tốt rồi, cậu cực kỳ nghi ngờ, cái thân thể này chẳng những sợ độ cao mà còn có chút chưng tuột huyết áp. Hộp cơm nhỏ trong bọc quần áo còn lại ba phần bánh nếp ngàn lớp nhân đậu tím và hai phần bánh xốp mè trứng. Gần đây mẹ Tưởng đang khổ luyện tay nghề, mà hai món ngọt này thì lại là hai món luyện nhiều nhất.
Triệu Lôi ở bên cạnh uống nước xong rồi gặm lương khô mình mang theo, thấy thức ăn trong hộp đựng thức ăn của Tô Thiếu Bạch thì không khỏi hâm mộ tròn mắt nhìn, mím môi im lặng không nói. Tô Thiếu Bạch đưa hộp đựng thức ăn vẽ hoa sơn nước xanh lục qua, "Tự chọn một cái đi!"
"Thật sao?" Trên gương mặt đầy tàn nhang của Triệu Lôi đều là sự ngạc nhiên vui mừng. Cách bọn họ không xa, có một thiếu niên áo bạc đang ngồi, mặc dù hiện tại chật vật nhưng dáng ngồi vẫn thẳng lưng ngay ngắn, ra dáng một thế gia vọng tộc. Thấy hai người chia nhau đồ ăn thì xoay đầu sang nơi khác, không biết là xem thường hay là thèm muốn.
"Ngon! Ngon quá, ăn ngon lắm!" Triệu Lôi chọn bánh xốp mè trứng, vừa cắn một cái, nhịn không được hô lên thành tiếng. Thiếu niên áo bạc vẫn chưa quay đầu, nhưng mà cổ họng đã khẽ động vài lần.
Thực, sắc, tính dã, có thèm cũng không cần ngại ngùng thế chứ. Nhìn bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của thiếu niên áo bạc, Tô Thiếu Bạch không khỏi cảm thấy buồn cười, lấy hộp đựng thức ăn về, bản thân thì lấy một phần bánh nếp ngàn lớp nhân đậu tím, há cái miệng nhỏ nhắn ăn. Trong hai món ngọt này thì bánh nếp ngàn lớp vẫn có nhiều người hơn một chút.
Đi cả nửa ngày, đa số mọi người đều đói rã ruột, không ít con em thế gia, trong túi đựng đầy tiền bạc, quần áo đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng có, duy chỉ mỗi lương khô là không có.
Một thiếu niên áo tím đi ngang qua không nhịn được mà ngừng bước, vênh mặt hất hàm vươn tay chỉ hộp đựng thức ăn trong tay Tô Thiếu Bạch, "Này, tên kia, ta cho người một trăm đồng tệ, bán đò ăn của người cho ta." Xem ra hắn biết Triệu Lôi và Tô Thiếu Bạch xuất thân không tốt, mà tấm bài Triệu Lôi đeo ở cổ tay càng cho thấy chỉ là một đệ tử nhóm Bính. Giọng nói của thiếu niên bèn không chút khách khí.
Tô Thiếu Bạch làm lơ, vẫn tiếp tục thong thả ăn bánh nếp ngàn lớp, xong một cái rồi lại thêm một cái. Triệu Lôi ngồi cạnh cậu thì lại căng thẳng nhìn hai người.
Thiếu niên áo tím cả giận nói, "Nè, tên kia, đang nói ngươi đó!"
Tô Thiếu Bạch chợt đứng dậy, thiếu niên áo tím bị cậu làm cho hoảng sợ, không khỏi lùi lại nửa bước thì thấy cậu cầm hộp thức ăn trong tay đến cạnh thiếu niên áo bạc, đưa đến trước mặt hắn, "Mời ngươi ăn."
Thiếu niên áo bạc vừa rồi cũng nghe thấy lời nói của thiếu niên áo tím, khó hiểu nhìn về phía Tô Thiếu Bạch.
"Mời ngươi ăn. Yên tâm, không lấy tiền." Tô Thiếu Bạch đẩy hộp đựng thức ăn lên trước một chút.
Thiếu niên áo bạc nhận hộp đựng thức ăn, sau lại do dự lại nói, "Ta sẽ trả người một trăm đồng tệ."
"Xin lỗi, không có rồi, nên không còn cách nào bán cho ngươi được." Tô Thiếu Bạch thản nhiên quay lại giơ hai tay trống rỗng của mình cho thiếu niên áo tím nhìn, sau lại thong thả trở về chỗ cũ ngồi xuống.
"Ngươi! Ngươi!" Thiếu niên áo tím bị cậu làm cho nghẹn đến không nói được lời nào, cái người áo bạc kia hắn không chọc được, đành phải hận thù trừng Tô Thiếu Bạch, bực bội phẩy tay áo bỏ đi.
Triệu Lôi á khẩu nhìn Tô Thiếu Bạch, không hiểu tại sao cậu lại đắc tội với thiếu niên áo tím kia. Tô Thiếu Bạch lại bình thản khép mắt tựa vào thân cây phía sau bắt đầu nghỉ ngơi, định bụng sau khi tích lũy chút thể lực thì lại tiếp tục đại chiến với thềm đá ba trăm hiệp. Lúc thiếu niên áo bạc cầm hộp đựng thức ăn đến, mặt có hơi hồng, vừa nãy hắn đã tìm trong túi, ngoại trừ linh thạch thì chỉ có châu tệ, "Ta, tạm thời không có đồng tệ."
"Không sao, đã nói là mời ngươi mà." Tô Thiếu Bạch nhận lấy hộp đựng thức ăn vui vẻ cười. Người này nhìn rõ ràng là có gia giáo hơn nhiều. Trên đại lục Đông Hoàng vẫn còn có mấy người bình thường nha!
Đợi Tô Thiếu Bạch và Triệu Lôi, khởi hành lần nữa, thiếu niên áo bạc cũng đứng lên, đi cách họ một khoảng cách không gần không xa. Dọc theo đường đi, ba người vừa đi vừa nghỉ, nhưng lại không nói gì thêm, hai người Tô Thiếu Bạch nghỉ ngơi, thiếu niên áo bạc cũng ngừng bước, nhưng vẫn đúng cách bọn họ vài bước, đơn độc đi theo.
Cứ thế, ba người bọn họ leo khoảng chừng bốn canh giờ, mà càng về sau, Tô Thiếu Bạch hoàn toàn chỉ máy móc động hai chân, cảm giác này còn kinh hãi hơn cả đợt huấn luyện quân sự dã ngoại năm đó. Đợi đến khi ba người chật vật leo lên hết thềm đá thì đã đến giờ lên đèn.
Trên bậc thềm cuối cùng, có một tấm bia đá ngọc lưu ly bảy màu, tựa như mây ráng chiều trôi trên không trung, làn khói vờn quanh không ngừng, trên mặt đá có khắc hai chữ vô cùng mạnh mẽ có lực, "Thiên Cấp".
Đứng tại chỗ này mới biết được, thật ra thềm đá thông đến giữa sườn núi Hoa Đình, đỉnh núi thực sự thì đã khuất sau tầng mây và bầu trời tối tăm, không nhìn thấy rõ. Phía sau bia đá bảy màu có một đình nghỉ bốn tầng, bên trong ngổn ngang "thi thể" nằm úp của những thiếu niên, xem ra là những người đã lên trước bọn họ.
Vị sư huynh mặt mày nghiêm chỉnh đứng cạnh bia đá chắp tay, thấy bọn họ lên đến nơi, bèn mở miệng nói, "Leo lên Thiên Cấp, có cảm giác gì?"
Cảm giác? Cả người Tô Thiếu Bạch thiếu dưỡng khí nên não nhất thời trống rỗng, cậu biết mà, đây không phải là vô duyên vô cớ giày vò bọn họ, thì ra là một đợt kiểm tra à?
Thiếu niên áo bạc bình tĩnh mở miệng nói, "Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc Thiên Cấp, thật sự rất gian nan. Con đường tu tiên, gian nan tận trời. Hôm nay bước vào tiên môn, mỗi bước mỗi bậc, giữa lúc khốn đốn, làm lại từ đầu, khắc chế tâm ma, rèn luyện thân thể, phải thật kiên trì, không quên con đường, thì mới đạt thành."
Nhân tài nha, Tô Thiếu Bạch nhìn về người nào đó đang thẳng thắn lên tiếng, lòng thầm thán phục. Sau khi nghe thì mới thấy sáng tỏ thông suốt, giữa lúc giật mình được chỉ điểm thì chợt tỉnh ngộ. Thì ra là vậy, bậc đá này, quả thật không phải là leo chơi.
Đúng rồi, chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang đá, chính là đường cùng của tu tiên, tâm phải sáng suốt, theo chính đạo của