Vị sư huynh Chu Phổ không thấy đâu hồi hôm qua giờ xuất hiện vào buổi chiều, giảng giải cho những người tu hành thường thức cơ bản, vị sư huynh này người cũng như tên, gương mặt bình thường không xuất sắc, nhưng nhìn chung thì lại thuận mắt và thoải mái không ngờ, và cũng giống Cố Kỳ, là đệ tử động tu Xích phẩm. Lá gan của các thiếu niên với vị sư huynh này cũng lớn hơn một chút, quyết liệt yêu cầu hắn giải thích cho mọi người phân loại và công dụng của linh khí. Dù sao thì bọn họ đến đây để làm Chú Kiếm sư, mục đích đều là muốn luyện chú ra linh khí* cực phẩm.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Tính tình Chu Phổ cũng không tệ, bèn thuận theo ý mấy thiếu niên dẫn bọn họ đến điện linh khí tại núi Tình Nhật giảng giải linh khí trước. Dù gì đây cũng là nơi mà những người mới sớm muộn phải đến, đưa bọn họ đến xem trước cũng không có gì đáng ngại.
Linh khí mà Chú Kiếm sư dùng Khí hỏa để luyện chế tổng cộng chia làm bốn loại lớn, ngoại trừ trữ khí mà Tô Thiếu Bạch đã biết, còn có mệnh khí, phòng khí và văn khí.
Trữ khí thì cậu biết, chia làm túi trữ vật, vòng trữ vật và vòng nạp vật. Vòng nạp vật chính là loại trữ khí nghịch thiên có thể chứa vật sống. Mà tình hình trước mắt của bọn họ, cũng chỉ có thể dùng túi trữ vật mà thôi.
Mệnh khí là linh khí mà người tu tiên coi trọng nhất, chia làm hai loại, công khí dành cho người tu tiên bước vào cảnh giới trước Nguyên Anh dùng và mệnh khí dùng cho sau Nguyên Anh kỳ, cái trước thì chỉ cần có thuộc tính ngũ hành tương tự nhau là người tu tiên có thể sử dụng rồi, dù là ai cũng được, hiệu quả bản thân của công khí cũng tương tự, chỉ có điều khác là cách tu hành khác nhau thì cách sử dụng cũng khác.
Còn mệnh khí thì là linh khí được chế tạo riêng cho những người tu tiên bước vào cảnh giới Nguyên Anh, có thể phối hợp hoàn hảo với thuộc tính ngũ hành và linh khí* của người tu tiên, thậm chí còn có thể phối hợp với người tu tiên phát huy được thực lực hơn cả cảnh giới của mình, đối với người sở hữu mà nói thì có thể phát huy được thực lực cường đại thì vô cùng tuyệt vời. Mà nếu người cầm không phải là chủ nhân thì dù là có tương đồng thuộc tính ngũ hành, hiệu quả dùng cũng giảm bớt nhiều, ngay cả phân nửa hiệu quả cũng không phát huy ra được.
*khí (气) trong khí tức, hơi thở
Phòng khí cũng không phải không có tính công kích, mà là ngoại trừ mệnh khí, thông thường những linh khí lấy việc hộ thân phòng ngự làm chức năng thứ hai thậm chí thứ n. Giống với công khí, phòng khí khá thông dụng.
Văn khí thì không liên quan lắm đến đấu pháp của người tu tiên, đa phần là linh khí lấy công dụng dùng trong sinh hoạt hoặc thuận tiện trong tu luyện làm mục đích chính.
Theo bước chân của Chu Phổ đi một vòng trong điện linh khí, các thiếu niên ai nấy đều tròn mắt. Mặc dù có một số thứ bọn họ đã sớm đọc ở nhà, nhưng dù sao vẫn không có hiểu cặn kỹ như trong môn phái. Ngoài ra, nhìn đồ thật vẫn có sức rung động hơn, nhìn những món linh khí điêu luyện sắc sảo này, dù là ai cũng không nhịn được nháo nhào mơ tưởng đến cảnh tượng chính mình chế tạo ra linh khí kinh thiên động địa. Ngay cả Tô Thiếu Bạch cũng không ngoại lệ.
Tối đến nhân lúc rảnh rỗi, Tô Thiếu Bạch đến Bách Vọng Pha sau núi tìm một nơi có nước chảy yên lặng ngồi tĩnh tọa, không biết tại sao, lúc ở cùng Lý Ức Niên đã cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, mà Thẩm Phi Hồng thì lại ít nói, nên phần lớn thời gian cậu đều ra đây ngồi tĩnh tọa. Cậu chỉ đơn giản là ra khỏi phòng, tự mình tìm một nơi có thể huấn luyện thần hỏa, trái lại sẽ ung dung tự tại hơn.
Chỉ còn lại một chút đậu nành và đậu phộng để huấn luyện Pudding, mà dựa theo tốc độ của Pudding, xem chừng đêm nay sẽ dùng hết luôn cho coi. Xem ra ngày mai phải bớt thời gian dạo quanh Nhã Sơn Đường, tìm thử ở đó có phương pháp hay vật nào thích hợp để huấn luyện Pudding hay không. Nếu Bác Sơn phái là môn phái luyện khí sư lớn nhất thiên hạ, vậy thì nơi đó chính là bậc thầy về huấn luyện thần hỏa, hẳn phải có vô số phương pháp có thể cung cấp mới đúng. Chỉ là không biết cần bao nhiêu linh thạch hay châu tệ nữa. Đệ tử động tu Bạch phẩm, mùng một hằng tháng có thể lĩnh được bốn cân viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng. Đệ tử linh tu, thì giảm đi phân nửa. Còn trong ba tháng này của bọn họ, cần cái gì cũng là do Bích xá cung cấp. Nếu quá nhu cầu, thì chỉ có thể tự móc tiền tui mua ở Nhã Sơn Đường.
Pudding ở bên cạnh ngoan ngoãn duy trì tư thế tự học, Tô Thiếu Bạch thì dựa theo phương pháp hít thở tuần tự mà Du trưởng lão đã dạy, tiến vào ý cảnh Nội Khuy, vâng lời theo lời dạy của trưởng lão, rồi lại đối chiếu với bản đồ huyệt mạch trong Luyện Chú phổ, ghi nhớ tên và thứ tự của mạch môn khắp các đường mạch phân nhánh. Còn như bản đồ huyệt mạch trong Luyện Chú phổ, vì trình tự và phương thức của Du trưởng lão có hơi không giống, Tô Thiếu Bạch thoáng do dự rồi vẫn bỏ qua. Dù sao Du trưởng lão vẫn có bên cạnh, lỡ như gặp phải chuyện gì khó cũng tiện hỏi.
Đợi đến khi cậu thuộc lòng hết rồi, Pudding cũng vừa lúc nướng xong đậu nành và đậu phộng. Cái nào có sức lửa hoàn hảo đều vào bụng Tô Thiếu Bạch không sót cái nào. Còn cái nào bị nướng khét thì đường đường chính chính được sung làm phân bón cho thảm cỏ của Bách Vọng Pha.
Rồi lại khích lệ Pudding khiến nó đắc ý bay vòng vòng hình số "8" trên không trung, liếc thấy dáng vẻ dáng vẻ đắc ý dào dạt của nó, Tô Thiếu Bạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, thời gian còn sớm, có nên rèn sắt khi còn nóng, thử dùng nó để đả thông mạch lạc không nhỉ?
Thu hồi Pudding vào trong cơ thể, Tô Thiếu Bạch lại tiến vào ý cảnh Nội Khuy lần nữa, dùng ý thức đụng vào Pudding, đốm lửa cam ban đầu có hơi nghi hoặc, sau đó thì cho là Tô Thiếu Bạch muốn chơi với nó, bèn vui vẻ nhào tới, trưng ra bộ dáng như con mèo nhỏ đi theo ý thức của cậu nhảy qua trái rồi lại nhảy qua phải đan điền, động tác cực kỳ linh hoạt.
Tô Thiếu Bạch: = =!
Một lúc sau, Pudding mới hiểu ý của cậu, ngoan ngoãn theo ý thức của cậu đi lên. Nhưng mà, đến khi bảo Pudding đứng trước mạch môn thứ nhất Đương Dương, thì lại không hiểu làm sao mới có thể "thắp sáng" mạch môn, nó lòng vòng nửa ngày mà không tìm được cách làm, dần dần có chút nôn nóng. Tô Thiếu Bạch vội vàng dùng vội vàng dùng ý thức trấn an nó, nếu như cái tên này nổi nóng đốt mạch môn của cậu thành than thì nguy quá, đây nhất định chính là tẩu hỏa nhập ma gân mạch đứt đoạn trong truyền thuyết đó!
Pudding được vỗ về thì dần bình tĩnh trở lại, nằm bất động trên mạch môn, đột nhiên, một cảm giác nóng tê dại từ mạch môn truyền đến, tựa như có người cầm cây kim khâu nhỏ như hạt tiêu đột ngột đâm vào mạch môn. Tô Thiếu Bạch nhịn không được run rẩy cả người, lại nhìn lại, mạch môn Đương Dương đã được biến từ màu xám thành màu trắng, đả thông rồi! Sau khi thành công, thần hỏa lập tức vui sướng run rẩy, khác hẳn với tinh thần suy sụp trước đó.
Tiếp đó, ngài Pudding thế như chẻ tre, dựa theo chỉ điểm của ý thức Tô Thiếu Bạch, tiến thẳng một đường. Cuối cùng cậu cũng dừng lại vì thân thể thực sự đã đến cực hạn rồi, cũng không chịu được cái cảm giác nóng nóng tê dại này, nhìn non nửa cây huyệt mạch đã biến thành màu trắng, cậu vô cùng hài lòng với tiến triển của hôm nay. Thỏa mãn lùi ra ngoài từ trong ý cảnh Nội Khuy, cậu lập tức rùng mình một cái. Lúc này mới phát hiện, cả người cứ như ngâm trong biển mồ hôi vậy, toàn thân đã ướt đẫm.
Lại ngẩng mặt nhìn, trăng đã treo giữa trời, bất tri bất giác đã đến nửa đêm. Cậu vội về Bích xá tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Các bước tu luyện của Chú Kiếm sư chủ yếu chia làm bốn bước: tạo lửa, tôi lửa, luyện thạch, luyện khí.
Hôm đó Du trưởng lão dạy bọn họ, phương pháp tích trữ linh nguyên lực dẫn ra từ linh nguyên trong lúc tạo lửa. Nóng vội nỗ lực cả nửa ngày, Tô Thiếu Bạch mới thấy đốm trắng mang theo vân lục, nhàn nhạt tỏa ra một quầng sáng màu lục. Quả nhiên linh nguyên lực không dễ gì khống chế, cậu yên lặng thở dài, quyết định tăng thêm bài tập tu luyện vào buổi tối, chuyên cần có thể bổ khuyết.
Buổi chiều là giờ tự học, cậu bèn hẹn Triệu Lôi ra Nhã Sơn Đường sau núi đi dạo. Hai ngày nay Triệu Lôi ở cùng phòng với một người tên là Lâm Bái nên vô cùng thân thiết, bèn cùng kéo nhau đi. Lâm Bái chỉ là con vợ kế của một thế gia bình thường, cũng không có mấy phong thái của thế gia, cười rộ lên thì nhìn rất được, mà nói về khí chất, người này như một nhành liễu đầu xuân, nhẹ nhàng thoải mái, thoạt nhìn một chút lực gây hại cũng không có.
Ba người men theo đường mòn rồi rẽ qua nhiều khúc ngoặt, đi cũng cỡ bằng hai lần thời gian uống cạn chùn tra mới tìm được Nhã Sơn Đường. Bề ngoài của nó khiến Tô Thiếu Bạch thấy rất hứng thú, mà một cái tháp năm tầng màu xanh biếc, phối với ngói lưu ly màu vàng, mỗi tầng không phải là năm cạnh hay là tám cạnh, mà là hình trụ tròn, khá giống với Phúc Kiến Thổ Lâu [1].
Nhã Sơn Đường có tổng cộng năm tầng, trước cửa ra vào có rất nhiều đệ tử, còn mang theo lệnh bài đủ màu. Tầng một là nơi đệ tử trong môn phái gởi bán giao dịch vật phẩm, từ pháp khí phi hành đến linh khí* tự chế hoặc viêm thạch dùng còn dư, muôn hình vạn trạng. Ba người đứng nhìn một vòng danh sách gửi bán được treo lên, thấy có rất nhiều món đồ khó hiểu. Tô Thiếu Bạch thậm chí còn thấy mười viên châu tệ đổi lấy một hàm răng động vật không biết tên. Viêm thạch thì chỉ thấy có Bạch phẩm và Xích phẩm, nhưng giá bán lại phải chăng hơn trong mỏ một chút, tiếc là cậu không cần dùng đến. Mọi người đều xấu hổ vì đều là những người rỗng túi, bèn vội đi qua tầng một, thấy không có thứ gì cần thiết, rời khỏi đoàn người lên tầng hai.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Lầu hai chủ yếu là nhiệm vụ môn phái, chia làm sự vụ trong phái và sự vụ ngoài phái. Thù lao của sự vụ trong phái thì hơi thấp, chủ yếu là ở trong núi Phù Lô là có thể hoàn thành, như hái dược thảo, đào viêm thạch, quét khí* phòng, chép điển tịch, chăm sóc linh sủng này nọ, sự vụ ngoài phái thì không giống vậy, luyện chế linh khí, tìm kiếm khí* thạch này nọ, không ít cái cần phải rời khỏi núi Phù Lô, mức nguy hiểm và nguy hiểm và độ khó cao hơn nhiều so với sự vụ trong phái, thù lao đương nhiên cũng nhiều hơn.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Thấy nhiệm vụ đào viêm thạch, Tô Thiếu Bạch và Triệu Lôi không khỏi ăn ý cười, cái này chính là sở