Nếu thần tài không kén ăn, Tô Thiếu Bạch quyết định phải biết lắng nghe, chọn món mình thích mà làm.
Bên trong mớ nguyên liệu nấu ăn đã được rửa sạch có một con giông giống heo con, sau khi mổ dọc phần bụng, thấy lượng mỡ cũng khá giống với thịt heo, bèn đem toàn bộ đi nướng. Còn tên cụ thể của nguyên liệu nấu ăn, cậu cũng không mong ai kia đến giải thích. Chọn cách giảm bớt một tí, Tô Thiếu Bạch bèn dựa theo bản thân mà xác định thực đơn giữa mớ nguyên liệu nấu ăn, dự định là heo sữa quay thái lát, thịt thỏ kho tàu, cà tím om dầu, cá hấp, tôm rim, gà kho vàng và một món súp, sáu mặn một canh. Cả ngày ăn canh luộc nước quả ở Bích xá, cậu thèm đồ ăn ngon muốn chết luôn. Hôm nay phải ăn một bữa thật ngon mới được!
Đầu bếp nhỏ dùng tảng đá bên bờ bắc vài cái bếp nấu lên đó, rồi bày một cái nồi, ý chí chiến đấu sục sôi quay sang xuống tay với đống nguyên liệu nấu ăn. Dùng hương liệu ướp lợn sữa, sau đó dùng lá cây và bùn đất bọc lấy Liệt Điểu rồi vùi vào dưới bếp làm món gà ăn mày, đến lúc đó thì cho thần tài đóng gói mang đi. Nhanh chóng cho thịt thỏ cắt khối vào nồi nước chần sơ cho ra máu, sau đó thì bắc chảo dầu lên, cho hương liệu rồi xào, đợi đến khi lớp da thấm nước tương và rượu gia vị thành một màu đều đặn thì mới thêm nước và đường vào trong nồi đất đặt lửa nhỏ nấu cách thủy. Nguyên liệu làm gà kho vàng chính là Liệt Điểu, sau khi lật trở xào rồi thì cho nấm vào kho.
Mây bay trên cao, gió mát khẽ thổi, đầm nước tĩnh lặng soi rõ mây mờ trên núi. Đầu bếp nhỏ bận rộn luôn tay giữ bếp lò và mớ nguyên liệu nấu ăn, rảnh rỗi còn nói vài câu kỳ lạ, mặt mày hớn hở khen ngợi Bạch Chuẩn đậu bên vai vài câu khi vươn móng lấy dụng cụ làm bếp, ngay cả bóng lưng cũng tỏa ra sự vui vẻ. Nam Cung Hạo hơi híp mắt dựa trên tàng cây, đôi mắt trầm lắng nhìn chằm chằm bọn họ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai món ăn vừa đặt lên bếp lửa, Bạch Chuẩn đậu bên vai ai đó thèm ăn đến mức đứng không vững, chộn rộn rục rịch. Nam Cung Hạo dứt khoát quay đầu đi nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn bên đó nữa.
Sau khi cho toàn bộ nguyên liệu nấu ăn canh vào trong nồi lớn, Tô Thiếu Bạch lấy nước sôi tưới qua con heo sữa đã được ướp thỏa đáng, sau đó lại phết một lớp đường lên trong ngoài con heo, rồi đặt ngang lên giá đỡ bắc trên lò lửa, tách lửa ra làm hai bên nướng đầu và bụng. Đợi đến khi nướng đến khi bụng chuyển sang màu đỏ tươi mới hợp lửa lại làm một, nướng cả con. Trên thân lợn sữa đã đâm tốt vài lỗ hổng để thoát khí, Tô Thiếu Bạch thở dài ra một hơi, xoa mồ hôi trên trán một chút, đắc ý nhếch môi, hôm nay món quan trọng nhất là món này, giờ xem ra đã được hơn nửa rồi.
Ba món tôm rim, cà tím om dầu và cá hấp khá dễ, nên sau đó làm rất nhanh.
Năm món mặn một món canh được bày lên trên bàn màu nâu đen có khắc hoa văn hình sen, hương vị thơm đến nỗi cũng khiến cho cả Tô Thiếu Bạch nóng ruột. Đặt món heo sữa quay cuối cùng lên bàn, cậu cầm dao cắt một phần da, bên trong lớp da giòn rụm lập tức tuôn ra không ít mỡ, mùi hương thơm phức xông vào mũi. Bạch Chuẩn đậu bên vai nghiêng đầu sang trái vuốt cào bên phải rồi lại vỗ cả hai cánh, hận không thể tha hết đi.
Đầu bếp nhỏ đem đĩa thịt ngon nhất cứ như giành công lao mà đặt ngay trước mặt Nam Cung Hạo, phần còn lại thì nằm hết trong cái mâm lớn.
Thịt được xếp trên đĩa ngọc lưu ly có lớp da đỏ đậm, thịt bên dưới vàng óng ánh, mà ở giữa là lớp mỡ trắng như tuyết, Nam Cung Hạo nếm thử, lớp da nướng vàng giòn phát ra âm thanh vỡ vụn trong trẻo, nước mỡ tuôn ra khắp nơi, đến khi cho vào trong miệng, phần mỡ thấm tương vừa chạm đến răng thì lập tức tan ra. Tay cầm thức ăn của thiên tài Kiếm tu không khỏi ngừng lại, may là y xuất thân thế gia đại tộc, từ nhỏ đã nếm biết bao tay nghề của những Thực tu đương thời, nhưng mùi vị khuếch tán trong miệng lúc này cũng không khỏi làm y kinh diễm, tựa như cả đời chưa từng thưởng thức qua mỹ vị nào như thế này. Mùi vị này, cho dù không chứa linh khí cũng là một món ăn tuyệt hảo, huống chi lần này linh khí còn ngào ngạt hơn lần trước. Thiên phú của Tô Thiếu Bạch về mặt Thực tu đúng là hiếm có, đợi một thời gian nữa, e là mấy vị danh gia nổi tiếng hiện tại đều phải cởi áo nhường chỗ.
"Ăn ngon không?" Từ lúc Nam Cung Hạo động đũa, Tô Thiếu Bạch căng thẳng theo dõi y, cố gắng muốn nhìn thấy một chút thay đổi trên gương mặt bất động trước gió kia, mong đợi không biết thần tài có thích món ăn chính hôm nay hay không.
Tiếc là, Nam Cung Hạo chỉ ngừng đũa một chút, sau đó liếc mắt nhìn cậu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhàn nhạt buông hai chữ, "Cũng được."
Cái gì? Chỉ là "cũng được"? Tô Thiếu Bạch trong lòng tràn đầy chờ mong thất bại ngồi lại vị trí của mình, cô đơn gắp miếng heo sữa quay cho vào miệng, hương thịt đậm đà, gia vị thấm đượm, rõ ràng là ngon lắm mà! Nếu thế này mà còn không lọt vào mắt, vậy thì tiêu chuẩn của ngươi đúng là đặt trên đỉnh núi Phù Lô hả! Cao đến mức người thường cũng nhìn không thấy luôn! Đầu bếp nhỏ phồng má ai oán liếc mắt nhìn thần tài, hay là, lần sau dùng món ngọt thử xem... Mà Bạch Chuẩn bên cạnh lại vui sướng kêu to, nói rõ mình ăn rất là hạnh phúc.
Tuy miệng nói là "Cũng được", nhưng tốc độ dùng đũa của Kiếm tu đại nhân cũng không chậm hơn Tô Thiếu Bạch là bao. Giữa mỹ cảnh gió mát mây trắng, hai người một cắt vui vẻ xử lý sạch sẽ sáu món mặn một món canh trên bàn.
Tô Thiếu Bạch hài lòng ăn, rồi lại giúp thần tài nướng mấy con thỏ và cá, sau đó còn moi luôn món gà ăn mày cho hết vào vòng trữ vật của thần tài, nguyên liệu nấu ăn còn dư cũng cất đi luôn, để lại lần sau làm tiếp. Hai người tiện thể bàn bạc thời gian cho "cuộc hẹn" ăn uống, cứ như cũ là năm ngày sau. Đương nhiên, nói là bàn bạc, nhưng lại là Tô Thiếu Bạch chủ động đề nghĩ, còn Kiếm tu đại nhân chỉ là tự hạ thấp địa vị của mình rồi gật đầu mà thôi.
Nam Cung Hạo đưa Tô Thiếu Bạch đến sơn môn như cũ rồi dẫn Bạch Chuẩn nhanh chóng đi. Lúc Tô Thiếu Bạch đứng trong trận pháp mới nhớ ra, thần tài có cho mình một vật mảnh nhỏ như lá vàng nhưng vẫn chưa dùng, quên trả lại cho y rồi. Mà nghe ý tứ của thần tài lúc đó thì hẳn cái phòng khí này là một tín phù nhỉ?
Cứ thế, thời gian Tô Thiếu Bạch ở Bích xá cứ theo quy luật ấy mà tiến hành. Nội dung chủ yếu mỗi ngày đều xoay quanh việc đang tu luyện, huấn luyện Pudding, quét tước khí phòng, hẹn nhau ăn uống, chép điển tịch, hai cái trước nhất định phải làm, mà ba cái sau thì có thể chọn. Đáng nhắc tới nhất là chẳng những lúc quét dọn ở khí phòng Tô Thiếu Bạch học được rất nhiều thứ, mà cái vị Vương sư huynh ban đầu có chút âm u, hiện tại vẻ mặt cũng ngày càng ôn hoà hơn.
Bởi vì chênh lệch thời gian làm nhiệm vụ môn phái với Triệu Lôi và Lâm Bái, nên thời gian cậu ngồi ăn với bọn họ ít đi nhiều, Thẩm Phi Hồng thì ngược lại, thi thoảng sẽ ngồi ăn chung rồi ôn hòa nói chuyện vài câu với cậu. Lý Ức Niên, Thẩm Phi Hồng, Thượng Quan Linh những người này, có sức mạnh của gia tộc chống lưng, nên mỗi ngày đều ở đây toàn tâm toàn ý tu luyện, hằng ngày hoàn toàn không cần lo lắng.
Hai tháng sau, Lý Ức Niên là người đầu tiên truyền ra tin tức thành công dùng linh căn tạo lửa, các thiếu niên bận bịu tu luyện mỗi ngày đều bị tin tức này kích thích tinh thần, trở nên phấn chấn hơn, càng tu luyện được đến mất ăn mất ngủ. Lại qua vài ngày nữa, Thẩm Phi Hồng cũng thành công biến hóa ra Khí hỏa thuộc tính kim. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Thiếu Bạch càng trở nên tế nhị hơn, cậu lại không hề hay biết, vẫn không đổi vô cùng bận rộn. Tin tức những thiếu niên liên tục tu luyện thành Khí hỏa truyền ra, cũng vừa lúc đến kỳ hạn kiểm tra Khí hỏa ba tháng.
Buổi tối vài hôm trước ngày cử hành kiểm tra Khí hỏa, Tư Đồ Phong tìm được Tô Thiếu Bạch ở Bách Vọng Pha, hỏi thăm tiến độ tu luyện của cậu. Nếu có thể, hắn lại mong Thiếu Bạch có thể bái sư phụ mình là Hách Liên trưởng lão làm môn hạ*, sau này gần gũi hơn, hắn cũng thuận tiện chăm sóc đứa trẻ này.
*môn hạ: tương đương với đệ tử
Tô Thiếu Bạch đã nhiều ngày phát sầu làm sao để giấu chuyện Pudding tại buổi kiểm tra Khí hỏa, giờ cũng nhân cơ hội bàn bạc với Tư Đồ Phong. Có Pudding, cậu không cần lãng phí thời gian dùng linh căn tạo lửa, mà tập trung vào việc luyện linh nguyên lực của mình, hiện tại cậu đã có thể điều khiển linh nguyên lực cực kỳ thuần thục, nhiều nhất có thể chia thành tám sợi, việc phối hợp với Pudding cũng ngày càng ăn ý. Về chuyện mạch môn, chỉ còn lại chưa đến năm mạch cuối cùng là có thể đả thông toàn bộ kinh mạch rồi.
Tư Đồ Phong gật đầu tán thán, rồi lại lắc đầu thở dài, nhớ lại khi đó sau khi mình biến hóa ra Khí hỏa, mỗi ngày khổ tu, ước chừng phải hơn nửa năm mới đả thông mạch môn toàn thân. Tô Thiếu Bạch ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, còn lược bớt thời gian tu luyện, mà cũng chỉ cần ba tháng. May mắn thế này, quả thật là khiến người khác ghen tỵ mà. Tư Đồ Phong mạnh mẽ kiềm chế ham muốn muốn kéo ai kia lại nhéo nhéo một hồi, tiếp tục nghe Tô Thiếu Bạch nói.
Trong hai mươi phối thạch, Pudding đã có thể khống chế được xác suất của mười bảy cái xuống còn một phần, tiến bộ rõ rệt. Tô Thiếu Bạch mang theo Pudding xuống hầm mỏ ba lần cho nó ăn viêm thạch Cam phẩm, nhưng hiện tại vẫn không có dấu hiệu lên cấp, tiếc là quy định của Bác Sơn phái một đệ tử mỗi tháng chỉ có thể xuống mỏ một lần, không thể để cho Pudding ăn thỏa thích.
Tư Đồ Phong tròn đôi mắt hạnh nhìn cầu, "Đệ nói, thần hỏa chủ động ăn viêm thạch?"
"Đúng vậy, nếu không có hầm mỏ, ta thực cũng chẳng biết phải nuôi nó thế nào nữa." Người nào đó trưng cái vẻ mặt bó tay.
Tư Đồ Phong ôn nhu vẫy tay gọi cậu, "Thiếu Bạch, qua đây!"
"?" Tô Thiếu Bạch khó hiểu đi đến.
"Ối!"
"Sư huynh!"
"Ui da! Đau quá!"
"Buông tay, sư huynh van huynh, mau buông tay!"
Vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của ai kia, Tô Thiếu Bạch che gương mặt và lỗ tai bị nhéo đỏ, rưng rưng nước mắt nhìn Tư Đồ Phong, không hiểu tại sao đối phương lại nhéo mình.
"Tiểu tử chết tiệt, ta nói cho đệ biết, mỗi ngày sư huynh ta toàn tâm toàn ý tu luyện sáu canh giờ, dùng linh nguyên lực điều khiển khí hỏa nuốt viêm thạch mà mỗi ngày ngay cả một cân nó còn không nuốt hết! Cái này còn tính là nhanh đó. Đệ có biết tiến độ của những sư huynh khác như thế nào không hả? Khí hỏa của bọn họ, phải hai ngày mới có thể nuốt hết một cân viêm thạch Bạch phẩm đó! Rồi còn có thể có thể hấp thụ được bao nhiêu linh lực trong đó còn là chuyện khác nữa. Đệ vừa rồi còn oán trách cái gì hả? Thần hỏa ăn quá nhiều nuôi không nổi? Đệ nói xem đệ có đáng ăn đòn không hả!" Tư Đồ Phong cả giận nói, sau khi nhéo xong, quả nhiên là sảng khoái quá đi.
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, nói vậy, người ta đều phát lo vì con nhà mình không ăn cơm, sợ không đủ dinh dưỡng, còn cậu thì lại ai oán con mình chủ động ăn nhiều quá? Quả thật là....đáng ăn đòn.
Khí hỏa Cam phẩm, gần đả thông hết kinh mạch, này giống như là giữ lại một nét sau cùng