Hai đệ tử Bác Sơn phái có hơi bực bội, gương mặt Lý Ức Niên lúc trắng lúc đỏ, cố gắng đè nén sự phẫn nộ và kinh ngạc, hắn vốn chỉ muốn đến xem mộ màn kịch hay, nhưng không ngờ chính mình cũng có mặt trong đó. Thẩm Phi Hồng thì nhíu chặt mày, nhàn nhạt thở dài, thương tiếc thay cho sư môn.
Chỉ có Tôn Chí là có cảm giác hôm nay mình không phí công ngồi xổm bên ngoài chờ hơn nửa canh giờ, sư huynh quả thực cái gì cũng biết! Nếu không phải nghĩ có thể sẽ bị sư huynh diệt khẩu, hắn thật sự muốn ngay lập tức kéo từng vị sư đệ lại mà kể lể một phen.
Về phần Nam Cung Hạo, vẫn là gương mặt tảng băng vạn năm không đổi, hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ lúc này.
"Các ngươi kéo bè hãm hại ta?" Ánh mắt Lâm Bái tựa như đao sắc muốn nạo xương người khác, căm hận muôn phần nhìn từng người, đến khi ngừng tại Nam Cung Hạo thì đột nhiên chuyển thành sự ngưỡng mộ.
Phân biệt đối xử thiệt quá rõ luôn, Tôn Chí giật giật khóe miệng, nổi giận nói, "Lâm Bái, đừng có đổi trắng thay đen." Người trước mặt có tướng mạo thanh tú, tựa như nhành bồ liễu, dáng vẻ thoạt nhìn yếu đuối, nếu không phải vừa rồi nghe chính miệng hắn nói ra, thật sự khó tưởng tượng một thiếu niên dịu dàng lại có một tâm tư ác độc như vậy.
Ngoảnh mặt làm ngơ Tôn Chí, Lâm Bái buộc chặt vạt áo nhìn Nam Cung Hạo đang đi tới, "Kiếm tu đại nhân, ngươi còn nhớ ta không? Hai năm trước, ở núi Hòa Nghĩa..."
Nam Cung Hạo lại căn bản không đợi hắn nói xong, mặt không biến sắc đi vòng qua hắn, đến chỗ Tô Thiếu Bạch bên cạnh hồ, ghét bỏ nhíu mày, "Còn không mau thay quần áo?"
Lâm Bái bị làm lơ, toan đưa tay vào lòng, Tôn Chí liền vung một sợi xích to bằng ngón cái, tiếng gió xẻ qua, ánh sáng sắc nhọn tỏa ra khắp nơi, "Lạch cạch!" rơi xuống bên người hắn, sợi xích quay vòng quấn lấy, trói chặt thiếu niên nhỏ gầy trước mặt.
"Lâm Bái, tâm tư ngươi ác độc, tàn hại đồng môn, bây giờ còn có gì muốn nói?" Lý Ức Niên bước lên một bước, đến trước mặt hắn.
"Hừ, ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Cho rằng cùng đội với Kiếm tu đại nhân thì thuộc khế Thiên Kỳ môn ngại trừ ngươi không còn ai nữa à?"
"Đúng vậy, không nhất định là ta, nhưng nhất định không phải ngươi!" Ánh mắt Lý Ức Niên tàn bạo nhìn về phía Lâm Bái, một con chó thua cuộc, cả đời chỉ xứng bị người khác giẫm dưới chân.
Thẩm Phi Hồng ngăn vai hắn lại, ngừng cuộc đấu miệng của hai người, "Đủ rồi, chuyện này tự có các trưởng lão và Chưởng môn làm chủ. Chúng ta giao hắn cho Hứa trưởng lão là được rồi." Việc xấu trong nhà không nên truyền ra bên ngoài, dù sao Thiên Kỳ môn cũng là người ngoài, ngay trước mặt Tôn Chí và Nam Cung Hạo, nếu có thể giấu thì nên giấu đi. Chuyện hôm nay quả thực có chút ngoài dự đoán của mọi người, thật không ngờ, đến cả chuyện Lý Ức Niên mất linh thạch cũng là do Lâm Bái giở trò quỷ. Hiện tại còn hơn một tháng mới đến lúc Bà Sa Kính Thiên đóng cửa, mong rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lý Ức Niên sao lại không rõ ý tứ của Thẩm Phi Hồng cơ chứ, bèn nhướng mày không nói nữa. Tôn Chí và Nam Cung Hạo đi đầu ra ngoài, Tô Thiếu Bạch thì lạc lõng đi sau mọi người, nhớ lại hồi ức cùng ở chung với Lâm Bái, trong lòng vô cùng rối bời, cực kỳ sầu não.
"Chân tướng giờ đã rõ ràng, ngươi nên vui vẻ mới đúng." Thẩm Phi Hồng cảm nhận được sự khác thường của cậu, bèn cố ý thả chậm cước bộ, song hành cùng cậu ở phía cuối, khuyên nhủ.
"Ta chỉ đột nhiên cảm thấy mình làm người thật thất bại." Tô Thiếu Bạch suy sụp tinh thần cúi đầu đáp.
Thẩm Phi Hồng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói, "Thiếu Bạch, ngươi bằng lòng nghe ta nói một lời thật lòng không?"
"?" Tô Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn hắn.
"Lúc thấy ngươi lần đầu trên bậc Thiên Cấp, ngươi tạo cho ta ấn tượng thông minh cởi mở. Có điều, không biết vì sao, đến khi đến Bích xá thì người lại trở thành một con người khác, trở nên có chút quái gở và trầm mặc, khiến người khác khó tiếp cận. Mãi đến lần này, ta mới nhận ra, thiếu niên mà ta thấy trên Thiên Cấp đã quay trở về. Mà nói tiếp, so với thời gian ba tháng chúng ta ở cùng phòng tại Bích xá, cũng không có nói nhiều như bây giờ đâu!" Thẩm Phi Hồng quay đầu nhìn cậu.
Tô Thiếu Bạch chớp mắt vài cái, khoảng thời gian ở Bích xá, cậu vùi đầu khổ luyện, chỉ mong mỏi tự tăng tu vi mình lên đủ cao để có thể tự bảo vệ mình. Mặc dù không tình nguyện thừa nhận, nhưng đó là khoảng thời gian cậu cảm thấy không an toàn nhất, cả người căng như dây cung kéo mạnh, vô cùng căng thẳng. Cậu tự dựng cho mình một tấm bình phong, rồi tự đổi lấy thái độ lạnh nhạt của người khác.
Không thể không nói, sau khi bái sư, sư tôn và núi Thám Nguyệt, là mảnh đất che mưa chắn gió trong tâm cậu, yên ổn sống, cầu tiên học đạo. Lên cấp tu vi và khả năng luyện chế linh khí, tâm tình của cậu cũng bình ổn, thả lỏng hơn nhiều, gần đây mấy hành động và "lời nói kinh người" của kiếp trước chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Nhưng mà chuyện của Lâm Bái, ngươi thật sự không cần nghĩ nhiều, Lý Ức Niên khéo léo như vậy không phải cũng gặp khó khăn đấy sao?" Thẩm Phi Hồng lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng Lý Ức Niên mà nhướng mày.
"Phi Hồng, cảm tạ!" Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ vai hắn, bị dáng vẻ chớp mắt đầy nghiêm túc của Thẩm Phi Hồng chọc cười.
"Không có thành ý tí nào, tốt xấu gì cũng phải đãi một bữa tiệc lớn chứ?"
"Được, một bữa tiệc lớn!"
"Ai thất hứa luyện đan bị nổ lò, luyện khí bị vỡ đá!"
"......" Một bữa cơm thôi mà, có cần đến mức đó không! Bóc mì ăn liền không dùng gia vị cũng đủ rồi!
Bà Sa Kính Thiên vào thì khó nhưng ra lại dễ. Từ trong mỗi mặt kiếng đá đều có thể đi ra sơn cốc Bình Tú. Nam Cung Hạo chọn một vài Kiếm tu bị thương chưa lành vài hôm trước, rồi bảo bọn họ dẫn theo Lâm Bái cùng với tín phù của mình, Tôn Chí, Thẩm Phi Hồng, Lý Ức Niên và Tô Thiếu Bạch ra ngoài Bà Sa Kính Thiên tìm Hứa trưởng lão. Còn sự tình sau đó xử lý thế nào là chuyện của Hứa trưởng lão.
Lâm Bái biến mất vẫn chưa gây sóng gió gì lớn, mọi người chỉ xem như là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi được đưa ra khỏi Bà Sa Kính Thiên mà thôi. Bọn họ đã mất hơn nửa thời gian vào bảo địa rồi, chuyện làm sao để tìm kiếm thật nhiều thiên tài địa bảo mới là chuyện họ quan tâm nhất.
Ánh trời chiều trải dài vô tận, vuốt ve rặng mây trôi lững lờ. Liên tục vài ngày, mỗi khi đến giờ cơm tối, có không ít người vây quanh Tô Thiếu Bạch, có đầu bếp nhỏ ở đây, ít nhất mọi người đều có canh ngon để ăn. Còn có người đắm đuối nhìn thức ăn gần ra nồi, hy vọng có thể được phân phát một phần. Sữa Bò thì lại ngẩng đầu bước quanh chân Tô Thiếu Bạch, nhe hàm răng còn chưa mọc hết không cho phép ai đến gần nửa trượng bên trong chủ nhân nhà mình. Sau khi phát hiện mọi người luôn đợi đến lúc chờ ăn thì tiện thể bay qua vân vê nhào nặn mình, cục lông nào đó bèn phẫn nộ chạy đi tìm Kiếm tu đại nhân.
Nam Cung Hạo và Tôn Chí luôn là khách quý được Tô Thiếu Bạch cung cấp bữa cơm đặc biệt, vì thế luôn ngồi ngoài cùng xem trận chiến đầy sôi động bên trong. Mà mỗi ngày vào thời điểm này, luôn là lúc bọn họ thả lỏng nhất.
"Sư huynh, chắc huynh sẽ không giống như Lâm Bái đó nói, thích Tiểu Bạch đấy chứ?" Tôn Chí chống cằm ngẫn nghĩ ánh mắt Nam Cung Hạo nhìn về phía Tô Thiếu Bạch trong chốc lát, không cảm thấy có bất kỳ khác thường nào, nhưng mà nín nhịn vài ngày vẫn không chịu được hỏi một câu.
Nam Cung Hạo nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Ngươi ngứa da à? Sáng mai trước khi mặt trời mọc, tập năm ngàn kiếm thức nhập môn." Sữa Bò nằm trên đầu gối y, ngoắc ngoắc đuôi, đôi mắt màu lam đồng cảm nhìn Tôn Chí.
"Đừng, đừng, sư huynh, ta sai rồi!" Tôn Chí vội vã xin tha thứ, năm kiếm thức nhập môn ít nhất cũng phải tập khoảng một canh giờ đó, hắn bị quỷ ám rồi mới dám khiêu khích sư huynh đại nhân nhà mình.
"Có điều, ta đã đồng ý ký thuộc khế với hắn." Nam Cung Hạo điềm nhiên như không bổ sung thêm một câu, vươn ngón tay mảnh khảnh gãi gãi dưới cổ Sữa Bò, cục lông nheo mắt hưởng thụ.
"Ta sai..... Sư huynh, ngươi vừa mới nói gì? Thuộc khế?" Nhóm đệ tử Bác Sơn phái lần này chẳng phải vừa mới lên được Bạch phẩm sao, sớm thế đã quyết định thuộc khế, mạo hiểm lớn quá rồi đó! Mà với một Kiếm tu nổi danh nhất thì mệnh kiếm chính là chuyện quan trọng nhất. Sư huynh, huynh cứ thế quyết định chẳng lẽ không phải quá tùy tiện rồi sao?
"Sư huynh, chuyện thuộc khế là chuyện quan trọng, cần phải nghĩ lại. Lỡ như sau này phẩm cấp của hắn yếu quá......" không xứng với sư huynh thì làm sao đây? Tôn Chí nghiêm túc khuyên lơn. Từ Bạch phẩm lên Cam phẩm, thời gian dài lắm đó, giờ mà kết luận thì hơi sớm rồi.
"Hắn yếu không sao, ta mạnh là được!" Nam Cung Hạo nhướng mày kiếm, trông về ánh trời chiều phía xa, giọng nói thản nhiên như không, khí thế lại tự tin đến kiêu ngạo. Ráng chiều đỏ tươi soi rõ trong đôi mắt y, tựa như bao lấy toàn bộ thiên hạ.
"Có điều, Tô Thiếu Bạch tuyệt đối so với có khả năng hơn so với ngươi tưởng tượng, cũng rất mạnh!" Nam Cung Hạo kiên định tiếp thêm một câu. Đầu bếp nhỏ nhà y, sau này đã định sẽ là Chú Kiếm sư đứng đầu đại lục Đông Hoàng.
Rồi xong, nhìn bộ dạng này, sư huynh nhà hắn rõ ràng đã quyết chí rồi, Tôn Chí bất đắc dĩ than nhẹ. Sư huynh có thích đầu bếp nhỏ hay không thì không biết, nhưng sau này