Chủ tiệm? Tô Thiếu Bạch ngừng chân, trước đó đã từng nghe tiểu nhị trong tiệm có nói qua, Lăng Vân Các có người chuyên giám định linh khí, phụ trách đánh giá giá trị của linh khí trong tiệm, đưa ra giá mua tham khảo, bèn có hơi động tâm một chút. Đương nhiên sẽ không bán Tử Điện Thanh Sương cho Lăng Vân Các, nhưng nếu có thể thẩm định ra một cái giá thì cũng không tệ, chí ít cậu cũng có thể biết trình độ cao nhất của mình rốt cuộc như thế nào.
Nam Cung Hạo thì không muốn đáp lời vị chủ tiệm này, đôi mắt lạnh lẽo như băng quét qua, đương muốn bước đi ra ngoài thì lại thấy đầu bếp nhỏ ngừng lại, sắc mặt có hơi nôn nao muốn thử. Ai kia đành phải nhẫn nhịn, sầm mặt nhìn ông lão.
Ông lão thấy Nam Cung Hạo lộ vẻ mặt không vui, hơi sợ hãi lùi ra sau nửa bước, đột nhiên nhớ đến từ trước đến nay Kiếm tu coi trọng nhất là kiếm, sao đồng ý giao cho người lạ chứ, vô duyên vô cớ chọc giận một vị Kiếm tu, đây không phải là thứ mà ông có thể đỡ được, bèn vội vã xua tay bảo, "Đại nhân đừng hiểu lầm, lão đây chỉ là thấy thanh phi kiếm này giống như...."
"Ông vừa mới nói xem, là muốn xem thế nào?" Vị đệ tử Bác Sơn phái có đôi mắt hoa đào đứng cạnh vị Kiếm tu lại trưng ra gương mặt tươi cười, hứng thú nhìn hắn. Mà trong lòng còn có một cái đầu lông trắng xù xù đang tò mò níu cổ áo người nọ nhìn quanh quất bên ngoài, ánh mắt của một người một thú cực kỳ điềm đạm.
"Bẩm tiên trưởng đại nhân, lão đây từ trước đến giờ phụ trách việc giám định linh khí trong tiệm, mượn uy danh của Lăng Vân Các, cũng xem như là đã từng nhìn qua vô số vật, nhưng tiếc là cả đời chỉ được thấy ba món linh khí Cam phẩm, vừa rồi đột nhiên thấy phi kiếm trên lưng vị Kiếm tu đại nhân này, hình như là Cam phẩm, trong lòng vui mừng, nên muốn giám định thử chứ không có ý xúc phạm." Ông lão thấy Tô Thiếu Bạch tiếp lời, khôn ngoan đáp trả, chi nhánh này của bọn họ ở gần với Bác Sơn phái, thường qua lại với Chú Kiếm sư, nên xưa nay ôn hòa. Vị Kiếm tu đại nhân mặt lạnh trước mặt rõ ràng là đi cùng người này, nếu ra tay từ vị Chú Kiếm sư này, nói không chừng còn có một chút cơ hội. Vì vậy tâm tư khẽ động, khom người làm lễ với vị này và Nam Cung Hạo, "Trên tay lão đây có khoảng nửa lượng viêm thạch Cam phẩm thượng đẳng, nếu vị Kiếm tu đại nhân này có thể cho xem phi kiếm trên lưng một chút, vậy lão đây nguyện đưa khối viêm thạch Cam phẩm này cho tiên trưởng đại nhân." Nửa lượng linh thạch Cam phẩm thượng đẳng, là khoảng hai khối linh thạch trung đẳng, hắn cảm thấy đã là một cái giá cao rồi.
Nam Cung Hạo khinh thường nhìn hắn, hất cằm muốn phất tay muốn bỏ đi.
Chủ tiệm Hứa không dám cản y, đành phải ngăn trở trước mặt Tô Thiếu Bạch, cắn răng nói, "Lão đây không xứng làm chủ tiệm nơi này, chức vị thấp hèn, không có năng lực giúp đỡ hai vị tiên trưởng đại nhân. Vừa rồi thấy vị tiên trưởng này dường như muốn bán linh khí trong tiệm, bằng không thế này vậy, về sau chỉ cần tiên trưởng đại nhân đến Lăng Vân Các tại trấn Thanh Thủy này bán linh khí, lão đây có thể vì ngài mà trừ đi hai phần chi phí, nếu không, lão đây cũng tự nguyện thay ngài giám định miễn phí toàn bộ linh khí."
Này còn tạm được, Kiếm tu đại nhân quay đầu nhìn Tô Thiếu Bạch, mấy thứ này, tính ra vẫn có lợi cho đầu bếp nhỏ sau này. (Ngạn: Coi cưng vợ chưa kìa =v=)
Tô Thiếu Bạch ngây ngốc nhìn chủ tiệm Hứa, thực ra lúc ông lão muốn đưa hai khối linh thạch trung phẩm để xem Tử Điện Thanh Sương thì trong đầu cậu đã trống rỗng rồi, vừa rồi còn đắc ý kiếm được mười sáu linh thạch trung phẩm sau khi bán bốn linh khí, nhưng mà giờ người ta lại cầm hai khối linh thạch trung phẩm cho cậu chỉ vì muốn xem phi kiếm Cam phẩm này một chút. Nhìn cái giá trị của thanh phi kiếm này, chẳng phải là muốn một bước lên trời à? Vì bị đả kích quá mạnh, cậu đành ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hạo, có chút không thông cho lắm.
"Không thể vượt quá một canh giờ." Nam Cung Hạo thấy dáng vẻ của đầu bếp nhỏ, trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng nói với ông lão.
Ông lão quá đỗi vui mừng, gật gật đáp trả, "Được, được, hai vị mời theo lão đây ra sau viện ngồi một chút."
Hai người theo ông lão ra sau viện, nơi này rộng hơn nhà cửa trong phường Linh Lung rất nhiều. Rường cột chạm trổ, cột đỏ sơn vàng kim, khác hẳn với sự nghiêm trang tại mặt tiền tiệm, vô cùng tráng lệ. Ông lão đưa cả hai vào gian phòng thứ hai bên tay trái, sau đó từ gian trong bưng ra một cái khay sơn nước mạ vàng, đưa khối viêm thạch màu cam ấm áp đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, mong chờ nhìn về phía Nam Cung Hạo.
Pudding cảm nhận được viêm thạch Cam phẩm, lập tức nôn nóng trong lòng bàn tay Tô Thiếu Bạch.
Nam Cung Hạo cũng không dài dòng, đặt Tử Điện Thanh Sương lên bàn dài, đẩy tới trước mặt hắn.
Ông lão mừng như điên nhìn thanh phi kiếm kia trên bàn, vừa rồi không nhì kỹ, giờ thấy thân kiếm mới nhận ra, thanh phi kiếm này không chỉ là linh khí Cam phẩm, mà còn mang theo thần thông nữa! Nếu trước đó hắn còn cảm thấy có chút đau lòng, giờ thấy được từng tia chớp vờn quanh thân kiếm, thì lập tức cảm thấy linh thạch bỏ ra cũng như thời gian mà mình hứa hẹn thật không oan uổng tí nào.
Ông lão cẩn trọng nâng Tử Điện Thanh Sương mang vào phòng kế bên, giám định giống với luyện khí, đều kiêng kỵ người ngoài, nhưng hắn không dám để chủ kiếm cách xa linh khí, nên đành phải nhượng bộ, để Tô Thiếu Bạch tại gian ngoài, còn Nam Cung Hạo một mình theo hắn vào gian trong.
Buồn chán ngồi đợi tại gian ngoài, Tô Thiếu Bạch thấy xung quanh tĩnh lặng, Pudding trong lòng bàn tay lại nôn nóng cực kỳ, bèn thả nó ra để cho nó ăn viêm thạch Cam phẩm thượng đẳng. Viêm thạch nhỏ thế này, chỉ trong thời gian nửa chén trà chắc Pudding cũng ăn hết thôi. Nhưng thật không ngờ, sau khi Pudding nhào tới ăn sạch viêm thạch, ngọn lửa toàn thân đột nhiên bùng lên, vọt thẳng lên giữa không trung giống như bánh xe, trong chớp mắt, trong phòng tràn đầy hào quang màu cam.
Tô Thiếu Bạch vô thức che mắt lại, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mặt có hơi quen thuộc. Cái này, hình như là, thần hỏa lên cấp thì phải! Thực sự là tạo hóa trêu ngươi mà, không ngờ lúc ở tỏng Bà Sa Kính Thiên nó ăn nhiều viêm thạch Cam phẩm như vậy, mà lại chỉ còn kém một