Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, nếu nói đến tiên thuật lấy vật từ xa cao thâm đến vậy, chỗ này của bọn họ chỉ có hai vị tiên trưởng đại nhân mới có thể làm được điều đó mà thôi. Một trong đó là Tô Thiếu Bạch đang làm bánh bông lan, còn vị kia thì.....
Mọi ánh mắt hoang mang đột nhiên tập trung tại Kiếm tu đại nhân vô cùng uy phong kia. Chẳng phải nói, tiên trưởng đại nhân đều không thích ăn thực phẩm nhiễm khói lửa nhân gian sao.
"Nên đi rồi." Kiếm tu đại nhân bình tĩnh nói.
"Hả? Được!" Đầu bếp nhỏ đương nhiên không dám cãi, không nhờ Nam Cung Hạo cậu xin Hứa trưởng lão nghỉ một hôm, hôm nay cậu căn bản không thể xuất hiện tại trấn Thanh Thủy. Thấy cuộc sống của mẹ con Tưởng gia không tồi, cậu cũng yên lòng hơn. Tô Thiếu Bạch lặng lẽ đưa công thức làm mấy món bánh xốp mang phong cách Trung Quốc lúc rảnh rỗi viết được cho mẹ Tưởng, để bà học cách làm rồi bán trong phường Linh Lung. Sau đó thì quyến luyến nói lời tạm biệt mọi người, rồi mới ngồi lên phi kiếm cùng Nam Cung Hạo bay đi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Không ngờ, phi kiếm bay đến dưới chân núi Phù Lô nhưng không hướng đến phía nam núi Hoa Đình mà lại trực tiếp bay về thác nước Tinh Quang ở phía đông.
Cảnh sắc bên bờ đầm nước vẫn như trước, Tô Thiếu Bạch nhìn Nam Cung Hạo, đây là nơi diễn ra "cuộc hẹn ăn uống" của bọn họ, vậy ý của Kiếm tu đại nhân giờ là muốn mình làm cơm cho y à?
Cẩn thận nhìn lại, đã sớm thấy bên bờ chất la liệt Liệt Điểu rồi thỏ rừng này nọ. Tô Thiếu Bạch chớp mắt, ai bắt thế? Kiếm tu đại nhân vẫn đi cùng cậu nãy giờ mà.
Trên trời truyền đến tiếng kêu quen thuộc, "Phạch!" Bạch Chuẩn buông vuốt ném một con dê xuống, đắc ý giương cánh bay trên không trung nửa vòng, gần một năm không thấy, thân hình Bạch Chuẩn hình như lại lớn hơn rồi. Sau cùng nó hạ xuống đậu lên vai Nam Cung Hạo, tựa như giành công mà cọ cọ gò má chủ nhân.
"Những thứ này là do Tiểu Bạch chuẩn bị?" Tô Thiếu Bạch khó tin một núi đồ trên đất, không thể nào, chẳng lẽ cái này là tiệc đón gió mừng bọn họ ra khỏi Bà Sa Kính Thiên à?
"Ừ." Nam Cung Hạo gật đầu, Tiểu Bạch nhẩm tính thời gian bay từ núi Vấn Kiếm đến đây, xem ra là nó đã chờ bọn họ ở đây hơn ba ngày rồi. Kiếm tu đại nhân lấy đốt ngón tay gãi gãi cổ nó như khen thưởng, Bạch Chuẩn khoái trá xù lông, vỗ vỗ cánh, vui vẻ kêu to thêm vài tiếng.
"......" Con cắt trắng này thành tinh rồi à? Tô Thiếu Bạch thầm nói, còn biết chuẩn bị trước thức ăn làm tiệc đón gió cho chủ nhân, còn có thể thông minh hơn nữa không vậy!
"Có lẽ nó chờ chúng ta mấy ngày rồi."
Mấy ngày rồi, vậy chẳng phải mấy con mồi này bị ôi thiu hết rồi à? Tô Thiếu Bạch cam chịu ngồi xổm, bắt đầu xốc đồ lên kiểm tra. Sợ Sữa Bò ở trong lòng ngực khó chịu, cậu bèn thả ra cho nó đi chơi.
Cục lông đứng trên bãi cỏ, giũ giũ lông rồi hạnh phúc chơi đùa.
Có con mồi mới! Bạch Chuẩn liền phát hiện một cục lông kỳ lạ trên mặt đất, giương cánh bay tới, vươn móng muốn chộp lấy con mồi.
"Ấy!" Tô Thiếu Bạch không kịp cản chỉ đành trơ mắt nhìn thảm kịch sắp phát sinh.
"Ầm ầm!" Sữa Bò bị tập kích, trên người lập tức tỏa ra mấy tia chớp màu tím, mấy luồng sét to bằng ngón tay người lớn đánh thẳng lên Bạch Chuẩn đang ở trên trời nhào tới.
Nam Cung Hạo lại không quan tâm màn đánh nhau trước mặt, thong thả đến cạnh ngồi xuống, hoàn toàn không định nhúng tay vào.
Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, Bạch Chuẩn bình tĩnh há cái mỏ màu đỏ, phun một cầu lửa nghênh đón tia sét bay tới. Ánh lửa và khói trắng tỏa ra bốn phía, đợi sau khi mấy tiếng nổ tung ầm ầm lắng xuống, cầu lửa và tia sét tím đồng thời bị tiêu trừ, trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi hương cháy khét.
Má nó chứ! Người thì thôi đi, hai đứa tụi bây, đến cả động vật cũng không thể bình thường yếu ớt một tí hả? Giá trị vũ lực mạnh bạo thế để làm gì chứ? Tô Thiếu Bạch vừa mới nhổ hai cọng lông Liệt Điểu thì líu lưỡi nhìn. Chiều nay cậu mới biết Sữa Bò có thể nhả sét, nhưng mà Bạch Chuẩn biết phun lửa? Sao cậu lại không biết chứ? Đầu bếp nhỏ đột nhiên có một dự cảm cực kỳ không tốt, sau này, giữa hai người hai thú hình như cậu là người "yếu nhất" thì phải. Nhận ra điều này, nhất thời đầu bếp nhỏ có hơi u ám, cũng lười quản Sữa Bò và Bạch Chuẩn đánh nhau thế nào, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh xử lý nguyên liệu nấu ăn.
"Sau khi trở về, ta sẽ bế quan một thời gian." Nam Cung Hạo đột nhiên mở miệng. Y phải mau chóng hoàn tất kiếm ý đã lĩnh ngộ được lúc ở trong Bà Sa Kính Thiên, bởi vì tình huống nơi đó đặc thù, lại còn phải bảo vệ mọi người nên y mới đợi đến bây giờ.
Đầu bếp nhỏ chớp đôi mắt hoa đào hai cái, "Lại bế quan?" Không phải Kiếm tu đại nhân mới xuất quan à?
Nam Cung Hạo gật đầu, lần này bế quan, y muốn tranh thủ đột phá Kim Đan kỳ trong một lần luôn, "Cho nên ta chỉ có thể mời sư phụ thay ta đến Bác Sơn phái nói rõ việc thuộc khế."
"Nhanh như vậy?" Tô Thiếu Bạch hơi kinh ngạc, tại Bác Sơn phái, trên danh nghĩa cậu vẫn là một đệ tử động tu không có phẩm trật. Nếu ký kết thuộc khế với Kiếm tu đứng đầu thiên hạ, liệu lúc người khác biết có kinh ngạc rớt cằm không nhỉ? Cậu cố gắng nhớ lại quy định ký kết thuộc khế trong môn phái, hình như không có hạn chế nhất định phải đạt phẩm cấp gì mới có thể ký kết. Nhưng mà theo như suy nghĩ của Nam Cung Hạo, vậy thì sau khi trở về hẳn là mình nên đến trước Bác Văn Đường kiểm tra phẩm cấp một phen mới được.
"Ngươi muốn đợi à?" Nam Cung Hạo nhướng mày nhìn cậu.
"Cũng không phải. Chẳng qua hiện tại trên danh nghĩa phẩm cấp của ta vẫn là không có, hơn nữa bên sư tôn...." Chuyện này có phải nên bẩm báo bàn bạc trước với sư tôn nhà mình không nhỉ? Sư tôn chắc cũng không phản đối đâu, dù sao thì Nam Cung Hạo là ai chứ! Là Kiếm tu thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ Kiếm tu hiện tại đó. Đầu bếp nhỏ gian nan cắn cắn môi.
"Phía sư tôn ngươi cũng không cần lo, sư tôn nhà ta dù sao cũng coi như có quan hệ không tồi với Bác Sơn phái, chắc chắn không sao. Nhưng mà chuyện ngươi đã lên Hoàng phẩm, sớm muộn cũng có một ngày truyền khắp thiên hạ, chuyện này dù công bố lúc nào cũng sẽ khiến thiên hạ chấn động và chú ý. Thay vì đến khi đó trở tay không kịp, dẫn đến nhiều nghi ngờ, lại còn có thể rước họa, không bằng nắm chắc thời cơ, bây giờ lấy lý do là gặp được cơ duyên trong Bà Sa Kính Thiên, vừa hay có thể giấu bí mật về thần hỏa. Hơn nữa, sau khi ký kết thuộc khế, có Bác Sơn phái và Thiên Kỳ môn đứng sau lưng ngươi, người khác dù có ham muốn cũng phải đè nén lại." Nam Cung Hạo đã thầm phân tích chuyện này nhiều lần, sau khi cân nhắc thiệt hơn mới nói đề nghị của mình cho đầu bếp nhỏ. Lúc này khó có được thời gian nói chuyện, bèn nói những suy nghĩ của mình cho Tô Thiếu Bạch biết.
Huống hồ, hôm nay lúc bọn họ để người của Lăng Vân Các giám định Tử Điện Thanh Sương, người giám định đó có thể kiểm tra thực hư hoa văn linh nguyên lực của Chú Kiếm sư, mặc kệ người nọ có nhiều chuyện hay không, chỉ cần thật sự muốn truy tìm, thân phận của Tô Thiếu Bạch bị tiết lộ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Cũng đúng!" Tô Thiếu Bạch gật