Lúc hai người trở lại núi Thám Nguyệt, tóc Tô Thiếu Bạch đã sớm rối loạn như cỏ khô trong gió thu. Tô Thiếu Bạch chỉnh sửa một hồi mới miễn cưỡng trông giống con người. Hồ Khuê đứng cạnh chỉ cười trộm, rồi lại túm lấy cục lông nào đó. Sữa Bò không chút khách khí vươn vuốt cào một phát, rồi chớp lấy cơ hội chạy biến.
"Được rồi được rồi, sư huynh, huynh mau ra ngoài đi dạo đi, hai canh giờ nữa hẵng trở về." Tô Thiếu Bạch đẩy Hồ Khuê ra ngoài, xem ra hôm nay nhị sư huynh chính là phiền phức lớn nhất của mình, phải mau mau đuổi cái phiền phức này đi mới được.
Đuổi Hồ Khuê ra ngoài rồi thì chỉnh đốn lại vẻ ngoài, Tô Thiếu Bạch bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cơm nước. Hồ Khuê đã truyền tin cho hai vị sư huynh còn lại, cho nên hôm nay ít nhất phải làm phần ăn cho năm người, công việc vô cùng nhiều. Đêm nay cậu lên thực đơn là heo sữa quay, vịt quay, cá chiên xù, tôm rim, đuôi thú hấp, gà kho vàng, sườn xào chua ngọt, sủi cảo nhân hải sản, cháo trắng điểm mơ, nấm tươi xào và canh nấm tuyết. Mười món mặn một món canh, dù có thêm Kiếm tu đại nhân thì cũng hẳn là dư dả. Đầu bếp nhỏ vừa suy tính, vừa nhanh chóng xử lý thức ăn. Vừa mới dùng hương liệu ướp lợn sữa thì tạp dịch dưới chân núi đến truyền lại lời nhắn của Tư Đồ Phong, nói rằng hôm khác sẽ đến thăm hỏi. Đồ Tư Đồ Lôi nhờ mình còn chưa đưa cho Tư Đồ Phong, hôm nay xem chừng không rảnh tay rồi, đành để ngày mai tìm thời gian đến tạo niềm vui cho Tư Đồ Phong vậy. Đầu bếp nhỏ yên lặng quyết định.
Sắc trời tối muộn, sắc mây tựa như hoa hồng phủ khắp nửa bầu trời, vạn vật đều được tô lên một tầng màu sắc mỹ lệ. Tô Thiếu Bạch còn đang hào hứng điều chỉnh thế lửa quay heo sữa thì núi Thám Nguyệt lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
"Tiểu Bạch còn có thể làm đồ ăn?" Liên Vi Sơn thu phi kiếm hạ xuống giữa sườn núi, kinh ngạc nhìn Tô Thiếu Bạch loay hoay trước bếp lò, quay đầu hỏi Văn trưởng lão bên cạnh. Bàn bạc nội dung thuộc khế mãi đến trước đó nửa chén trà mới xong, cả hai cũng mới từ núi Hoa Đình đến.
"Đương nhiên, hương vị còn bỏ xa cả Vân Lai lâu trên trấn Thanh Thủy." Văn trưởng lão tự hào nói, cứ như tay nghề nấu ăn của đồ đệ nhỏ cũng do hắn dạy nên. Tay nghề nấu ăn của Thiếu Bạch nếu không phải là không có đối thủ thì chắc chắn cũng thuộc hàng đầu, cứ nhìn mấy đồ đệ kia của hắn cũng ngoan ngoãn chạy về là biết rồi.
Liên Vi Sơn nhướng mày, nửa chán ghét nửa kinh ngạc, "Ngươi cũng đã sắp hai trăm tuổi, còn chưa ích cốc nữa hả?"
"Vậy lát nữa người đừng có ăn!" Văn trưởng lão hừ lạnh, trợn mắt với Liên Vi Sơn, ánh mắt đó là sao hả?
"Sao ta lại không ăn được? Người ta khổ cực làm, tuy có hơi tổn hại tu vi, nhưng thể diện của Hạo nhi ta cũng phải nhận chứ, phải nếm thử tay nghề của thằng bé mới được." Chỉ ăn chút là được, dù sao thì nếu không phải do Thực tu xử lý nguyên liệu nấu ăn có chứa linh khí, đối với tu sĩ mà nói đều tổn hại linh khí. Nhưng mà mùi hương quả thật là không tồi.
"Hừ!" Lời quá cho ngươi rồi. Chẳng những không tổn hại mà còn có thể tăng tu vi. Văn trưởng lão tiếc rẻ lắc đầu, giờ nghĩ lại hình như mình bị lỗ rồi, tuy rằng còn chưa bàn với đồ đệ sau này định khi nào thì mới dọn đến núi Vấn Kiếm, nhưng dù sớm dù muộn, vẫn sẽ chuyển đi. Sau này có muốn nếm tay nghề của đồ đệ nhỏ cũng có chút khó khăn.
Liên Vi Sơn giơ năm ngón tay vung lên, đứng cách tảng đá xa mấy trượng kéo lấy cục lông trắng lại, "Đây là cái gì?"
Cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt trên người thanh niên tóc bạc, Sữa Bò chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp, ngoan ngoãn nằm yên trên tay hắn.
Văn trưởng lão liếc mắt một cái, nói, "Đó là linh sủng Thiếu Bạch nuôi, hình như nó với Nam Cung Hạo mang ra ngoài từ trong Bà Sa Kính Thiên."
"Hai cái đứa này rốt cuộc là đem bao nhiêu thứ ra khỏi Bà Sa Kính Thiên vậy trời?" Liên Vi Sơn bất mãn trừng mắt với cục lông Sữa Bò, khí thạch này nọ thì chưa tính đi, đồ đệ hắn còn lấy được cả phi kiếm Cam phẩm nữa đó! Tiểu Bạch thì lại mang dị thú ra ngoài là sao! Quả thực chưa từng nghe bao giờ. Nói xong, vừa tàn nhẫn dùng hai phần linh lực vò vò cục lông, mấy cọng lông trắng xinh đẹp khe khẽ rơi xuống bên tay hắn. Sữa Bò nén giận nằm, không dám thở mạnh.
"Ôi, hai đứa trẻ này, cơ duyên quả thực quá là nghịch thiên rồi!" Nhớ lại tối qua bị kinh hách bao nhiêu, Văn trưởng lão cũng xúc động mà lắc đầu, muôn vàn cảm khái cuối cùng hóa thành nửa tiếng thở dài.
"Sư phụ, tôn sư." Tô Thiếu Bạch phát hiện hai người đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, bèn chạy qua hành lễ. Sau khi ký kết thuộc khế, cậu và Nam Cung Hạo bèn gọi sư phụ của đối phương là tôn sư.
Văn trưởng lão thấy nguyên liệu nấu ăn bày la liệt trên bàn dài thì trêu chọc đồ đệ nhà mình. "Hôm nay con làm đồ ăn phong phú như vậy, là vì biết hắn đến à?"
"Không phải, là nhị sư huynh nói muốn là bữa tiệc chúc mừng, cũng đã truyền tin cho đại sư huynh và tam sư huynh rồi. Cho nên con....." Tô Thiếu Bạch vội giải thích, đôi môi khẽ mím, đôi mắt hoa đào vô tội chớp chớp, lông mi mảnh dẻ cũng khẽ run run, cậu quả thực không biết sư tôn Kiếm tu đại nhân sẽ đến. Hay là lại làm thêm hai phần nữa?
"Nhóc con, nói lại lần nữa xem!" Liên Vi Sơn quăng cục lông Sữa Bò đi, vờ tức giận giậm chân tại chỗ, tay phải nhéo gương mặt trắng nõn nà của Tô Thiếu Bạch. Tuyệt quá đi, mềm mại trơn bóng! Cảm giác đúng như hắn nghĩ, lúc đầu ở trên núi Hoa Đình thấy đứa trẻ đứng trước đá kiểm tra, hắn đã muốn thử cảm xúc sờ gương mặt nhỏ nhắn bụ bẫm này rồi. Quả thực là không khác mấy với Nam Cung Hạo năm đó mà! Liên Vi Sơn đạt được ước nguyện bèn thầm vui vẻ, thừa dịp mặt tảng băng nhà hắn không ở đây, phải cố sức nhéo nhéo mới được. Ha ha, ánh mắt đồ đệ quả thực là tốt quá đi!
Cục lông Sữa Bò được chủ nhân nhà mình liều mình tương cứu thì chẳng có chút khí phách nào mà vọt về động phủ, giấu mình trên giường. Tô Thiếu Bạch kêu đau, Văn trưởng lão vội vàng lấy tay Liên Vi Sơn ra, "Nhiều đồ thế này không sợ ngươi đói đâu!"
Lại náo loạn một hồi, cuối cùng thanh niên tóc bạc cũng chiếm đủ tiện nghi, chưa thỏa mãn mà buông tay ra. Liên Vi Sơn ra tay không nhẹ, Tô Thiếu Bạch đau đến mức khóe mắt ngân ngấn nước, hai gò má trắng nõn lại như được bôi phấn hồng, nổi lên hai cụm mây đỏ. Nhìn hàng mi đầu bếp nhỏ ươn ướt, cánh môi khẽ cong tựa như nụ hoa mùa hè sau cơn mưa, Liên Vi Sơn suýt tí nữa đã không nhịn được lại muốn ra tay lần nữa, may mà Văn trưởng lão và ba đồ đệ cùng nhau vừa chạy đến động phủ, ai nấy cùng nhau cố thủ trận tuyến, muốn nhéo cũng phải đợi đầu bếp nhỏ nấu ăn xong đã! Vì vậy, Liên Vi Sơn đành phải tìm chuyện khác, bắt cục lông Sữa Bò lại, bắt đầu đợt nhổ lông lần thứ hai. Cục lông nào đó bị móng quỷ của ai kia vò vò đàng phải nằm sấp trên gối hắn khóc không ra nước mắt, ai đó mau tới cứu nó với!
"Tiểu Bạch, tay nghề của con tuyệt quá!" Sau khi cầm đũa đầu tiên ăn thử, Liên Vi Sơn liền khen không ngớt. Cuối cùng cũng hiểu vì sao toàn bộ người trên núi Thám Nguyệt đều tôn sùng tay nghề của Tô Thiếu Bạch. Mùi ngon thì thôi đi, ấy vậy mà còn giữ lại được hai, ba phần linh lực? Chuyện này rõ ràng chỉ có Thực tu mới có thể làm được! Tô Thiếu Bạch hài lòng cười, đôi mắt đen lấp lánh, vẫn còn một Kiếm tu đại nhân biết khen người nha!
Đồ đệ à, đừng nhìn cái mặt tảng băng cũng như cái dáng vẻ chuyện gì cũng chẳng đáng của con, thật không ngờ mắt nhìn lại tuyệt như vậy! Khí hỏa nghịch thiên thì thôi đi, lại còn là một Thực tu, song tu khí thực* thế này quả thực là tu vi tăng tiến nhanh rồi, nhìn khắp toàn bộ đại lục Đông Hoàng chẳng phải là độc nhất vô nhị sao? Ha ha! Cả đời Liên Vi Sơn hắn có ba việc vui vẻ nhất, bước vào ý cảnh Nguyên Anh, nhận Nam Cung Hạo làm môn hạ, còn có cả hôm nay nữa! Lúc đó không phải muốn hù dọa đám Chú Kiếm sư nên mới giữ lại một phần mặt mũi