"Tiểu Bạch!!!" Tô Thiếu Bạch vừa mới cất Côn Ngô kiếm xong rồi theo sau Chưởng môn và Hứa trưởng lão xuống khỏi đài Bách Khí thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, còn chưa dứt lời, thanh niên tóc bạc đã như gió lốc xông đến, đằng sau còn có dư ảnh. Chú Kiếm sư Lục phẩm trợn mắt cứng ngắc đứng tại chỗ, sắp bị hắn kéo vào trong lòng.
Ngay trong khoảnh khắc đó, một bóng người xanh lam lướt đến chắn giữa hai người, che kín Tô Thiếu Bạch ở phía sau mình.
Chẳng ngờ bắt phải đồ đệ nhỏ nhà mình, thanh niên tóc bạc giật mình, sau đó vừa lòng bóp hai má trơn nhẵn như ngọc của Nam Cung Hạo, "Hạo nhi, vi sư thật cảm động, đã bốn, năm năm rồi chưa được sờ mặt con." Ha ha, vui quá đi, lần này đồ đệ mặt tảng băng lại chủ động nhảy vào cho hắn ôm, đã bốn, năm năm rồi chưa nhéo má nó, cảm giác vẫn thật là mềm mại, Liên Vi Sơn cười đầy mãn nguyện.
Tô Thiếu Bạch đứng phía sau Nam Cung Hạo, run rẩy nhìn tình cảnh bi thảm của kim chủ đại nhân vì mình cản lại móng vuốt của thanh niên tóc bạc. Trong thiên hạ, e rằng cũng chỉ có duy nhất một người dám làm thế với Nam Cung Hạo nhỉ? Tôn sư đại nhân nhất định rất thích đụng chạm da thịt đúng không? Đúng thật là đáng sợ!
Mấy vị Chưởng môn cùng Bác Sơn phái đứng cạnh cũng kinh ngạc nhìn nhau, tình cảm của hai thầy trò này thiệt là tốt.
Nhân lúc sư tôn nhà mình còn đang đắc ý cố gắng nhéo má mình thêm mấy cái nữa, Kiếm tu thiên tài trưng vẻ mặt cau có ra chiều ghét bỏ, lạnh lùng đẩy tay hắn ra, hai tai lại không được tự nhiên mà hồng hồng. Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, đừng nói với cậu là kim chủ đại nhân đang xấu hổ đấy nhé? Lại nói, kim chủ đại nhân hình như trái ngược với tôn sư đại nhân, cực kỳ bài xích việc tiếp xúc thân thể với người khác.
"Thiếu Bạch, ngươi có đồng ý nói một chút về cơ duyên ở trong Bà Sa Kính Thiên không?" Trong sảnh Thính Phong Các tại núi Hoa Đình, Chưởng môn ngồi trên ghế chủ nhà khẽ ho hai tiếng, nhìn hai vị Kiếm tu đại nhân nhất quyết không chịu lánh đi mà ngồi bên cạnh Tô Thiếu Bạch, đành bất đắc dĩ mở miệng. Hách Liên trưởng lão, Du trưởng lão, Lý trưởng lão và Văn trưởng lão tham dự Đại hội Bách Khí lần này thì ngồi bên trái hắn, giờ đang ngẫm nghĩ quan sát Tô Thiếu Bạch. Chỉ có Hứa trưởng lão phụ trách đối ngoại vẫn còn đang ở bên ngoài ứng phó với những lời truy hỏi của trưởng lão các môn phái khác, bận đến nỗi sắp sứt đầu mẻ trán.
Tô Thiếu Bạch hơi do dự, tình hình Chưởng môn đối mặt với mấy môn phái vừa nãy cậu cũng thấy, sau hôm nay nhất định sẽ không ngừng truy hỏi. Ngày trước không chịu nói, chủ yếu là vì không thể tự bảo vệ mình, sợ có người vì ham muốn thần hỏa mà giết người đoạt bảo, dù gì thần hỏa tự sinh trong trời đất cũng là vật bất tử bất diệt*, chỉ cần cậu mất mạng thì người khác cũng có thể làm chủ nhân của thần hỏa. Tuy có thể mượn thể ngộ lên cấp của vị tiền bối Lục phẩm bên trong Bà Sa Kính Thiên để tạm thời lấp liếm cho qua, nhưng chung quy vẫn sẽ có ngày phải nói ra. Giờ lại bất ngờ thăng lên Lục phẩm trước mặt mọi người, chẳng thà giao việc có nên công bố chuyện của thần hỏa hay không cho Chưởng môn quyết định đi?
*bất tử bất diệt: không chết cũng không diệt được
Dù sao đi nữa, cho dù có là thần hỏa hay là Lục phẩm duy nhất hiện nay, nhất định bây giờ cậu đã trở thành tâm điểm chú ý nhất trong giới Chú Kiếm sư, cũng như là sự tồn tại có giá trị kéo thù hận cao nhất, nhưng khác biệt ở chỗ là phải chống lại minh đao hay ám tiễn* mà thôi. Con đường kiếm ý, phải tiến lên đón nhận! Cậu và Nam Cung Hạo đã ký kết thuộc khế, giờ cũng coi như là có người và chút sức mạnh tự bảo vệ bản thân. Tô Thiếu Bạch không kiềm được bèn quay đầu trông Nam Cung Hạo, đối phương dường như cũng có thần giao cách cảm nhìn về phía cậu, đôi con ngươi màu hổ phách bên dưới mày kiếm thẳng tắp khẽ chuyển, lông mi khe khẽ rũ xuống, chuyện đã đến nước này, cứ nói đi đừng ngại. Động tác rất nhỏ của Nam Cung Hạo có thể khiến người khác khó nhận ra, nhưng Liên Vi Sơn lại cực kỳ rõ ràng, hắn cau mày một cái, hai đứa trẻ này lại còn đầu mày cuối mắt, chẳng lẽ còn chuyện lớn nào giấu bọn họ à?
*minh đao / ám tiễn: có câu minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tức là bị đánh công khai dễ chống đỡ hơn là những chuyện đánh lén, ý của Tiểu Bạch ở đây là hiện tại không biết là phải chống lại những người công khai đến đánh hay là lén làm hại cậu
"Chưởng môn thứ tội, đệ tử Tô Thiếu Bạch có chuyện quan trọng cần nói." Thấy Nam Cung Hạo gật đầu, Tô Thiếu Bạch như được đút cho thuốc an thần, nhẹ nói một câu, mím môi đứng dậy thi lễ thật sâu với Chưởng môn, rồi lại cúi đầu hành lễ với chư vị trưởng lão. Mọi người đang ngồi cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường, đều vô thức thẳng lưng lên, có dự cảm điều mà người trước mặt này sắp nói chắc chắn sẽ là một chuyện long trời lở đất.
"Đệ tử có thể lên đến Lục phẩm nhanh như vậy là vì Khí hỏa không phải do linh căn biến thành, mà là thần hỏa tự sinh của đất trời." Sau khi Tô Thiếu Bạch đứng thẳng lưng, thôi thì dứt khoát nói hết cho Chưởng môn vậy.
"Thần hỏa tự sinh của đất trời?" Đôi con ngươi của Chưởng môn co rút thật mạnh, "Lời này là thật?" Các vị trưởng lão cũng hoảng hốt như bị sét đánh, ai nấy đều kinh hãi, thần hỏa trong truyền thuyết ư! Sắc mặt Liên Vi Sơn cũng khẽ run, thần hỏa của đứa trẻ này là do trời đất tự sinh? Chẳng lẽ chính là một trong hai loại Thiên Địa hỏa ư?
Đôi con ngươi đen láy của Tô Thiếu Bạch nhìn thẳng về phía Chưởng môn, nghiêm túc gật đầu, sau đó mới cung kính cúi đầu nói với Du trưởng lão, "Lúc đầu trưởng lão hướng dẫn các đệ tử phương pháp Nội Khuy tại Bích xá, Thiếu Bạch đã từng hỏi người một vấn đề trước mặt các đệ tử, không biết người còn nhớ rõ hay chăng?"
Du trưởng lão bị cậu hỏi một câu thì sửng sốt, hơi rũ mắt, chân mày khẽ nhíu, tựa như đang cố gắng nhớ lại, sau đó quan sát Tô Thiếu Bạch, vuốt râu nói, "Nếu lão phu nhớ không lầm, lúc đó ngươi hỏi thế gian thật sự có Thiên hỏa và Địa hỏa không, làm sao biết nó có phải là thần hỏa hay không."
Tô Thiếu Bạch cười nhẹ, "Đúng vậy. Khi đó đệ tử đã gặp được thần hỏa, vì không biết thế nào, nên mới hỏi câu này."
Các trưởng lão không khỏi hai mặt nhìn nhau, vừa nhập môn đã có thần hỏa? Nhiều năm trước, người có thần hỏa mà mọi người đều biết, chỉ có Lăng Thiên đạo nhân, người sáng lập Bác Sơn phái trước đó mà thôi. Nếu là thần hỏa tự sinh của đất trời, phẩm cấp nghịch thiên của Khí hỏa của Tô Thiếu Bạch, xem ra cũng hợp lý hơn nhiều. Lông mày của Hách Liên trưởng lão khẽ giật một thoáng rồi đè xuống. Lý trưởng lão thì từ lúc vào cửa hôm nay đã cực kỳ trầm mặc.
"Vậy vì sao lúc kiểm tra Khí hỏa khi đó....." Văn trưởng lão kỳ quái hỏi, ban đầu kiểm tra linh nguyên lực lúc nhập môn của Tô Thiếu Bạch là Lục phẩm, nhưng cuối cùng trong ba tháng lại không thể dùng linh căn biến hóa ra Khí hỏa, khiến bọn họ đều vô cùng rất thất vọng, sau này phát hiện mình đã bỏ lỡ lương tài, nên hắn luôn canh cánh trong lòng. Không đợi Văn trưởng lão nói hết, Du trưởng lão đã thất thanh, "Lúc đó Khí hỏa của ngươi đã đạt Cam phẩm?"
Các trưởng lão đều biết đá Khí hỏa của Bích xá sẽ không kiểm tra được Khí hỏa trên cấp Xích phẩm, nhưng chuyện này đối với một đệ tử nhập môn mới ba tháng mà nói thì quá là khó tin, vậy nên trước đây chưa hề nghĩ đến phương diện này. Tô Thiếu Bạch mím đôi môi hồng nhạt, lông mi run run vài lần, khó khăn gật đầu chứng thực tin này. Nhớ lại lúc ấy, cảnh tượng các vị trưởng lão vứt bỏ cậu, rõ mồn một trước mắt.
Nhất thời trong sảnh đều lặng im, các vị trưởng lão bao gồm cả Chưởng môn đều không nhịn được mà méo mặt, ngũ hành đủ cả, thần hỏa có thể song thông cả đan cả khí*! Bọn họ lại bỏ lỡ cơ duyên lớn như vậy, đáng tiếc cả đời rồi.
*song thông cả đan cả khí: ý nói là có thể tu luyện đan dược và cả luyện khí
"Vậy nên đây chính là lý do đệ tử thăng lên được Lục phẩm. Đệ tử ngu dốt, về phần phương pháp tu luyện đều dựa theo hướng dẫn của Du trưởng lão, cũng không có thiên phú hơn người gì cả." Sau khi Tô Thiếu Bạch nói ra thì phải qua thêm một khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ nữa, mấy vị trưởng lão và Chưởng môn vẫn không nói gì, đành phải tiếp thêm một câu.
Chưởng môn tựa như tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn thiếu niên tuấn lãng đang đứng thẳng trong phòng, thở dài một hơi, "Thiếu Bạch chớ có khiêm tốn, con đường luyện khí, Khí hỏa chỉ là nền móng, ngươi có thể luyện chế ra linh khí đồng phẩm với Khí hỏa, cũng đủ để chứng minh tư chất của ngươi cũng là thượng đẳng, dù không có thần hỏa, chỉ bằng một đường luyện khí này, ngươi cũng là một thiên tài hiếm có rồi."
Khóe miệng Nam Cung Hạo khẽ cong đến mức khó thấy được, nói không sai.
"Chưởng môn nói không sai, Côn Ngô kiếm ngươi luyện chế ra hôm nay cũng đủ để chứng minh thiên tư của ngươi rồi." Du trưởng lão vuốt râu gật gù phụ họa, "Tương truyền Thiên hỏa có tính công, Địa hỏa có tính phòng, thần hỏa của ngươi thuộc về loại nào, e là phải đợi phẩm cấp thần hỏa của ngươi thăng lên mới có thể thể hiện thuộc tính thì mới rõ được."
Đôi con ngươi đen láy của Tô Thiếu Bạch lóe lên, không thể nào, sau này tên phá của đó cũng có thể tấn công ư?
Chưởng môn phất tay một cái, nói, "Mà thôi vậy, ngươi có thể đến sơn môn cũng là chuyện may mắn của Bác Sơn phái. Về phần thần hỏa, Thiếu Bạch, bây giờ ngươi đã đột phá lên Lục phẩm, từ giờ trở đi nếu có người nào muốn cướp đoạt thần hỏa cũng khó lắm. Nếu chủ nhân mất đi, thần hỏa chẳng những quay về Bạch