"Ầm!"
"A!"
Đương lúc mọi người lưỡng lự, một tiếng vang lớn lại truyền đến, mơ hồ có kèm theo tiếng tu sĩ kêu thảm thiết. Sau đó, một tiếng huýt sáo thê lương đầy chói tai vang vọng giữa trời đêm.
Chân mày Hạ Mạt đột nhiên nhíu lại, đây tiếng huýt sáo kêu cứu của đệ tử Kinh Loan phái, người bị tập kích là đồng môn của hắn! Hắn lập tức quay đầu nói với mấy người còn lại, "Ta phải đi xem."
"Cùng đi." Phượng Nhị nâng mắt phượng, tay cầm quạt ngăn ai kia định đi một mình. Tiếng huýt sáo cực kỳ thê lương đó sao hắn lại không nghe thấy chứ.
Nam Cung Hạo cũng gật đầu với Hạ Mạt, hiếm khi đồng ý với Phượng Nhị. Tiếng đánh nhau cách nơi này rất gần, tình huống bên trong Bí cảnh Bích Lạc phức tạp, bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, không nên chia nhau hành động. Tô Thiếu Bạch đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì, bốn người cũng không quản hai vị tu sĩ đang chần chờ đứng trước cửa động, điều khiển phi kiếm bay đến nơi phát sinh âm thanh. Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng vội vàng bám theo.
Bóng đêm lan tràn, tối đen như mực. Bốn người nương theo âm thanh nhanh chóng bay xuống dưới núi, trong chốc lát đã tìm thấy hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau.
Chỗ đó là một khe nước, nước chảy róc rách, lấp lánh như bạc vụn. Trên không có mấy linh khí đang quấn lấy nhau, thi thoảng vang lên tiếng sắt đá chạm nhau. Nói hai nhóm thì không đúng, tình hình bây giờ là ba tu sĩ đang tụ lại thành hình quạt hợp lực bao vây muốn giết một vị tu sĩ áo đen, người bị vây ở giữa khập khiễng đi, chân rõ ràng đã bị thương, như nỏ mạnh hết đà, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bên cạnh có bốn người mặc áo đen nằm khắp nơi trên đất, toàn bộ không nhúc nhích, xem ra đã bị giết chết. Dưới bóng đêm mờ mịt, Tô Thiếu Bạch từ xa nhìn sang chỉ có thể thấy sơ tình hình, không thấy rõ mặt.
Một người trong đó ngông cuồng la lên, "Nhóc con, bằng vào tu vi sơ kỳ Trúc Cơ một mình ngươi còn muốn liều chết với ba người hậu kỳ Trúc Cơ chúng ta sao? Thức thời thì mau mau giao mảnh chìa khóa trong tay các ngươi ra đấy, nếu ông đây tâm tình tốt thì còn có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, tình trạng của mấy tên vừa nãy chính là kết quả của ngươi!"
Giữa các tu sĩ, kẻ mạnh là vua, tu vi cao hơn một cấp thì sẽ khác nhau một trời một vực. Trừ phi trong người có mang bí bảo*, nếu không lúc hai bên đánh nhau, tu vi linh khí đều không thể che giấu được, bên có cảnh giới cao thì có thể trực tiếp nhìn thấu tu vi của đối phương, mà người có tu vi thấp hơn, chỉ khi người ta thả uy áp** để lộ linh khí của bản thân mới biết được cảnh giới của đối phương ở đâu. Miễn là đối thủ không phải Kiếm tu nghịch thiên, một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ đối phó với hai tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ cũng dư sức. Ba chọi một, tu vi lại cao hơn đối phương một bậc, mấy người đó hoàn toàn thoải mái, cũng không vội lấy mạng tu sĩ áo đen, ngược lại còn mà không ngừng tặng thêm thương tích cho đối phương, hòng muốn ép đối phương giao ra thứ gì đó. Quả nhiên là giết người đoạt bảo mà!
*bí bảo: bảo vật bí mật
**uy áp: sức mạnh áp bức, áp lực hòng muốn ra oai
Người nọ nói xong rồi thả hết uy áp linh khí ra, hòng muốn đối phương khuất phục, tu sĩ áo đen trắng bệch mặt mày nhưng cũng không đáp một lời, mím môi cố gắng điều khiển linh khí hình trăng khuyết trong không trung, một chút cũng không có ý muốn buông tay.
"Bây giờ ngươi không nói, đợi lát nữa ta chặt đứt tứ chi của ngươi, chậm rãi hỏi, mới rồi bốn tên kia đều bảo vệ ngươi, đồ nhất định ở trên người ngươi." Người nọ ma mãnh cười, giọng nói đầy ngoan độc.
Hiện tại nhóm người Tô Thiếu Bạch đã bay đến gần đấy, Nam Cung Hạo kéo cậu ra sau lưng mình, dùng thân thể ngăn cản kín kẽ ai kia, đầu bếp nhỏ đành phải xuyên qua vai y quan sát mấy công khí không ngừng phát ra tiếng vang trên không, vừa thấy linh khí hình trăng khuyết có tạo hình đặc biệt giữa không trung, đôi mắt hoa đào vội chớp mấy cái, hơi quen quen, hình như cậu đã từng thấy công khí kỳ lạ như vầy rồi. Là của ai nhỉ?
"Ai!" Phát hiện có người đến gần, hai trong ba người trên không cảnh giác xoay người lại, vừa nhìn thấy người đến thì đều thầm giật mình trong lòng. Bằng vào thực lực hậu kỳ Trúc Cơ của ba người bọn hắn, đương nhiên sẽ không để vào mắt những tu sĩ bình thường, nhưng mà mấy người trước mặt này chẳng những không nhìn ra tu vi, lại còn có thể áp sát đến gần chỗ bọn họ mà chẳng ai phát hiện được, hơn nữa hai người trong đó còn là Kiếm tu. Chẳng lẽ tu vi của bốn người này đều trên cơ bọn họ? Cẩn thận nhìn kỹ, một vị Kiếm tu trong đó còn là đồng môn của người mà cả đám bọn họ đang vây công. Tiêu rồi, vừa nãy lúc giết bốn người kia bọn họ cũng không có nương tay, vừa liếc thấy khuôn mặt đậm sát khí của Kiếm tu áo đen thì thầm kinh hãi trong lòng, mất mạng chắc luôn!
Phía xa còn có hai người đang chạy đến, nhìn tu vi xem chừng cũng bằng với bọn họ.
"Lão tam, đi mau!" Một người trong đó xoay người lại quát lớn với người còn đang đánh nhau với tu sĩ bị thương nọ, dưới chân nhún lên một cái, vội vã chạy trốn. Bốn người trước mặt này nếu không phải có bí bảo giấu trong người, thì đều đã tiến đến Kim Đan kỳ, một Kiếm tu Kim Đan kỳ cũng đủ đoạt mạng của ba huynh đệ bọn họ, giờ cùng lúc đến bốn người, chỉ có thể nói là tai họa giáng xuống đầu rồi. Đương nhiên, giữa lúc hoảng hốt cả đám tuyệt nhiên không ngờ đến, hai trong số đó lại là Chú Kiếm sư và Luyện Đan sư.
"Cái gì? Sao có thể bỏ qua...." Người nọ không cam lòng lẩm bẩm, xoay người nói giữa chừng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm khí sắc bén đổ ập xuống, mà hai người phía sau hắn đã sớm chạy biến mất dạng. Hắn vội vàng triệu hồi công khí của mình muốn ngăn cản nhưng vẫn không kịp, kiếm khí chém thẳng vào lưng, một chiêu đoạt mạng, thi thể ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Hạ Mạt thấy sư đệ đồng môn gặp bất trắc nằm trên mặt đất, bèn không chút lưu tình nào mà ra tay, trong nháy mắt, tình hình bên khe suối thay đổi lớn.
Nghe thấy giọng nói của đồng bạn đột nhiên ngừng lại, hai người đã chạy mười mấy trượng cũng không dám quay đầu lại, dưới chân chỉ thoáng ngừng một lát rồi tiếp tục chạy trốn. Đáng tiếc, thả hổ về rừng sẽ lưu lại hiểm họa, Hạ Mạt không cho bọn hắn có cơ hội chạy thoát. Người bọn họ gặp không chỉ là một Kiếm tu Kim Đan kỳ, mà còn là người mạnh số một số hai nữa. Kiếm tu mặc áo đen, lạnh lùng như tu la, giẫm chân trên phi kiếm trực tiếp vung hai luồng kiếm khí màu lục, phần phật như mây, phong kín mọi đường đi, chớp mắt dùng kiếm khí trảm hai người nọ. Dễ như trở bàn tay.
Hai người kia kêu thảm một tiếng, rơi từ trên phi khí xuống, trong chốc lát liền mất mạng. Nếu cả ba cùng