Ánh mặt trời chói chang, bầu trời quang đãng xanh thẳm không một gợn mây, được rời khỏi khu rừng đầy dị thú, cảm giác thoát khỏi đám sương mù ẩm ướt và phiền phức này và được đắm mình dưới ánh nắng ấm áp trong thoáng chốc thật là nhẹ nhàng khoan khoái. Tô Thiếu Bạch bây giờ chỉ muốn được nằm phơi nắng ngủ trưa trên bãi cỏ xanh tươi, tiện thể hong khô cả người âm ẩm dưới ánh nắng mặt trời.
Tiếc là Phượng Nhị không cho cậu cơ hội này, mà dẫn cả bọn bay thẳng đến bãi đá màu vàng sẫm hình chữ nhật cực kỳ bắt mắt dễ thấy trên thảo nguyên.
Thảm thảo nguyên trống trải vô cùng, thoáng lướt nhìn thì ngoại trừ bãi đá đã bị mài mòn thì hầu như không còn gì cả. Tô Thiếu Bạch bĩu môi nhìn tòa thành đá vàng sẫm đầy tính trừu tượng kia, bên dưới cái thứ này thì có vật gì tốt chứ, vừa lấy ra gặp gió rồi chẳng biết có bị hóa thành một nắm cát bụi không đây? Sau lần chiêm ngưỡng tòa thành đá lần trước, ảo tưởng của cậu với thần binh hầu như đã tan tành mây khói.
Có điều, mấy vị tu sĩ bên cạnh lại tràn đầy phấn khởi, đầu bếp nhỏ sáng suốt nuốt hết mọi lời nói vào bụng, miễn cho chọc giận mọi người rồi bị tập thể đánh chỉ vì mấy lời chẳng đáng mấy xu đó.
Mọi người mau chóng hạ xuống trước bãi đá vĩ đại nào đó, cửa đá đã bị sụp hơn phân nửa, đúng là có một pho tượng thần thú tôn kính đứng thẳng cao cỡ một người, cả người là màu vàng kim nhàn nhạt, lấp lánh dưới ánh mặt trời, không hề hợp với cảnh tượng hoang phế phía sau. Hai chân sau thần thú ngồi bệt xuống, mà hai chân trước thì dựng đứng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu, há miệng ngậm ngọc, hai con mắt trợn tròn nhìn mọi người đầy khí thế phẫn nộ. Tay nghề điêu khắc thành thạo, đường nét đơn giản, mang đầy phong cách cổ xưa, Tô Thiếu Bạch nhìn cặp mắt màu đồng lồi lên của thần thú, thầm tán thưởng tay nghề của thợ điêu khắc, người mới thì dựng hình, lành nghề thì nặn xương, lão luyện vẽ thần thái. Mà thợ điêu khắc con thần thú giữ địa cung này hiển nhiên là một vị thợ có tay nghề cực kỳ lão luyện. Chỉ có Sữa Bò và Bạch Chuẩn là không có bất kỳ hứng thú gì với pho tượng thần thú này, một đứa thì giương cánh bay lòng vòng trên trời, còn một đứa thì dang bốn chân chạy nhảy trên cỏ, xem ra hai đứa cũng cảm thấy rất chi là ngột ngạt khi ở trong khu rừng đầy sương đó.
Ngay chính diện bên ngoài viên ngọc mà con thần thú đang ngậm trong miệng quả nhiên có một khe hở dẹp cỡ bàn tay người, bên trong có khắc hình thú nho nhỏ, nhìn hình dạng, thì giống y như hình thú khắc trên mảnh chìa khóa trong tay bọn họ.
Phượng Nhị cầm cán quạt vỗ vỗ cằm con thần thú, đầy hứng thú đánh giá nó. Tô Thiếu Bạch bĩu môi ghét bỏ, lúc bệnh biến thái của cái tên này tái phát thì đến cả tảng đá cũng không buông tha luôn, quả là đáng sợ mà!
"Mau lấy ra thử xem!" Phương Diễn vỗ quả cầu đá mà thần thú đang ngậm, nôn nóng nói với Phượng Nhị.
"Trước tiên cứ chờ một lát đã." Nam Cung Hạo điềm nhiên nhìn về phía dải rừng ở hai bên ranh giới, nơi ấy vắng lặng không chút tiếng động, cũng không có bất cứ âm thanh gì, thậm chí cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu, y nhướng mi nói với Tư Đồ Lôi, "Lúc trước, khi mấy người đến chỗ này thử tra chìa khóa, có phải xung quanh cũng hoàn toàn không có ai giống như thế này à?"
Tư Đồ Lôi cắn môi dưới trầm tư một chốc rồi đáp, "Hình như thế, khi đó bọn ta vội chạy đến thử tra mảnh chìa khóa nên không quá chú ý xung quanh, nhưng trong ấn tượng của ta thì không thấy bất kỳ ai cả."
"Vậy chuyện mấy người có mảnh chìa khóa bị lộ ra thế nào?" Phượng Nhị lập tức hiểu ý đồ của Nam Cung Hạo, e là xung quanh đây tràn ngập nguy hiểm, khắp nơi đều có sát khí.
Tư Đồ Lôi lắc đầu, chuyện này hắn cũng khó hiểu cực kỳ.
Phượng Nhị tà mị cười, dùng nan ngoài của cây quạt vỗ vỗ mặt Tô Thiếu Bạch giống như khi nãy vỗ cằm con thần thú, "Tiểu Bạch này, nếu như trong tay đệ không có mảnh chìa khóa nhưng lại muốn vào địa cung thì sẽ làm gì nào?"
"Còn có thể làm gì chứ, giữ cửa đợi chứ sao, dù là ai lấy được chìa khóa cũng sẽ muốn mở cửa thôi." Tô Thiếu Bạch đẩy cây quạt ra, dụng sức xoa mặt mình một cái, khinh thường liếc Phượng Nhị. Giờ có cả một chiếc chìa khóa cậu cũng chẳng muốn vào đâu. Trước kia ai cũng bảo đội đầu tiên thám hiểm một kim tự tháp luôn là đội thường bị bệnh lạ hoặc đột nhiên mà chết, có trời mới biết liệu cái địa cung này có phải là lăng mộ của một vị tiền bối nào đó hay không, mà cái thanh được gọi là thần binh chí tôn đó có khi chính là vật bồi táng của người ta.
Lời Tô Thiếu Bạch nói làm cho Phương Diễn, Diêm Hoài và Tư Đồ Lôi biến sắc ngay lập tức, lập tức đề phòng nhìn quanh, quanh đây yên tĩnh như vậy, lẽ nào đều có người núp trong đó, đợi khi quan sát thấy có người đến thử tra mảnh chìa khóa, xác định chắc chắn rồi thì phục kích đặng cướp lấy à?
Trẻ nhỏ thật là dễ dạy mà. Phượng Nhị thoả mãn gật đầu, cười đến mức ngang ngược tùy tiện, đôi mắt phương xinh đẹp càng thêm kiều diễm, bao gồm cả Vương Hoàn mới bỏ lại mấy ngày trước có khi cũng gia nhập mà núp trong cánh rừng. Đáng tiếc, mấy tên ăn không ngồi rồi chờ sung rụng này tuyệt đối cũng không ngờ rằng bọn họ đã sớm lấy đủ mảnh chìa khóa, căn bản sẽ không rời khỏi đây mà trực tiếp tiến vào.
Còn về việc địa cung sẽ mở ra trong vòng bao lâu, đám người đó có kịp vào theo hay không, thì phải xem bản lĩnh của chúng rồi!
Sau khi mộ người cùng trao đổi ánh mắt cho nhau thì nhanh chóng nhất trí, Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch đi đầu, Phương Diễn, Diêm Hoài và Tư Đồ Lôi theo sau, còn Hạ Mạt và Phượng Nhị thì đi cuối cùng. Hai tháng ở cùng nhau trong khu vực dị thú, khả năng phối hợp của bọn họ xem như là có chút ăn ý.
Phượng Nhị khẽ mím đôi môi mỏng, đi vòng quanh pho tượng thần thú khoảng hai, ba vòng thì cười nhạt rồi cầm quạt gõ đầu con thần thú. Mồ hôi hột trong lòng Tô Thiếu Bạch tuôn rơi như mưa, đừng đùa chứ, bộ muốn treo một dây pháo rồi làm nghi thức cắt băng khánh thành xong xuôi mới chịu tra khóa vô ổ hả! Mau mau đi làm chuyện chính giùm cái đi, bộ cái tên này còn muốn trưng thêm một nhân cách ra nữa à!
Đương lúc trong lòng Tô Thiếu Bạch đã sớm mở chế độ điên cuồng phỉ nhổ, thanh niên áo đỏ đã mau mắn lấy một vật vàng kim ra, chính xác nhắm ngay khe hở trên ngọc đá nhét vào, rồi dùng sức ấn mạnh vào trong.
Không có ánh sáng lấp lánh chói mắt, cũng chẳng có khói mù bay ra, đợi thêm một khoảng bằng thời gian uống cạn nửa chén trà, xung quanh vắng lặng, thậm chí cũng chẳng có âm thanh nào, mấy màn hoành tráng cũng chẳng thèm xuất hiện như trong tưởng tượng của Tô Thiếu Bạch. Mà không chỉ cậu, ai nấy cũng cảm thấy cực kỳ khác thường.
"Có khi nào địa cung trong lời đồn..." là giả không. Đầu bếp nhỏ còn chưa nói xong, thảm cỏ dưới chân đột nhiên rung động kịch liệt. Mọi người đứng trước tượng thần thú đều biến sắc, Nam Cung Hạo tự mình kéo Tô Thiếu Bạch đến bên cạnh, để chuẩn bị