Cứ như vậy, hơn một tháng qua đi, Thần Ngọc cũng học xong Kaio Ken và Genki Dama. Sau đó hắn không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống Hỏa Ngục bên dưới con đường rắn độc.
Mà tại đâu đó trong vũ trụ, Freeza với thân hình chia năm xẻ bảy được một phi thuyền nào đó cứu giúp. Bất quá hắn muốn khôi phục lại như cũ không đến một năm cũng phải mất nửa năm.
Trong phòng trị liệu, Freeza nghiến răng nghiến lợi nhìn một tên to con trước mắt nói:
- Bố, nhất định phải diệt trừ tên Namek khốn kiếp kia.
Mà người được Freeza gọi là bố không phải ai khác, đúng là King Cold. Nghe được con trai yêu quý của hắn nói thế, hơn nữa còn bị đánh thành bộ dạng này, King Cold trầm giọng quát:
- Lập tức điều tra tung tích những kẻ còn sống của Namek ở nơi nào. Sau đó cho phi thuyền bay đến đó.
Đám thuộc hạ nghe vậy lĩnh mệnh, sau đó nhao nhao làm việc.
Mà Thần Ngọc thì có chút ngạc nhiên sau khi xuống Hỏa Ngục. Tại tiếp xúc Hỏa Ngục mới đầu, hắc sắc hỏa diễm nơi đây tạo ra những cánh tay giữ lại người nó chạm vào.
Bất quá với sức mạnh hiện tại của Thần Ngọc, tất cả đều không nhằm nhò gì. Hắn vẫn cứ ngang nhiên xuống sâu hơn nơi này.
Thần Kaio thấy Thần Ngọc chui xuống nơi đây thì có chút giật mình kinh hãi. Tại nơi đó nhưng là có chút nguy hiểm, đến cả hắn cũng vô pháp thăm dò nhìn xuống Hỏa Ngục được.
Thần Ngọc lúc này đã xuống đến trung tâm Hỏa Ngục. Nơi đây bao phủ một màu hắc sắc. Lửa địa ngục có chút bạo động, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu.
Trầm tư một hồi, Thần Ngọc phong bế tu vi và sức mạnh, chỉ để lại một thân Uẩn Thể tiểu thành.
Tuy với tu vi và sức mạnh của hắn bây giờ Hỏa Ngục không là cái thá gì. Bất quá nếu phong bế chúng lại, luyện thể của hắn sẽ được đề cao rất nhiều.
Thần Ngọc ngồi xuống, vận chuyển luyện thể pháp quyết chống chọi với nơi này.
Lại vô số ngày trôi qua, Thần Ngọc lúc này đã là Uẩn Thể đại thành, sắp đến lúc đột phá Dưỡng Thể.
Mà sâu bên trong Hỏa Ngục, tại một nơi nào đó, một tên nam tử thanh sam nho sĩ bị số vố đầu đinh ghim ở trên không trung, sau đó hắn bị một đoàn hỏa diễm thiêu đốt toàn thân, nhìn qua rất thê thảm.
Thanh sam nho sĩ này cảm ứng được Thần Ngọc hiện diện, hắn khẽ nhíu mày nói:
- Phân Thần Kỳ tu sĩ? Không nghĩ tới trải qua hơn ba trăm vạn năm, cuối cùng cũng có một tu sĩ khác đến nơi này. Bản Thánh bị giam cầm vô số năm, bên ngoài tu sĩ cuối cùng cũng nhận được truyền thừa của ta để lại rồi sao? Bất quá không đúng, tên này công pháp không giống của ta.
Trầm tư một hồi, hắn hai mắt lấp lóe quang mang nói ra:
- Mặc kệ hắn là tu sĩ nào, tới đây là tốt rồi.
Sau đó, hắn dùng tiên nguyên lực trầm giọng nói:
- Tu sĩ Phân Thần Kỳ, ngươi và bản Thánh có duyên với nhau, đến đây, ta cho ngươi một thiên đại cơ duyên.
Thần Ngọc đang lúc đột phá Dưỡng Thể, lại bị một thanh âm nào đó ong ong bên tai đánh thức, hắn buồn bực không thôi.
Thần Ngọc mở mắt đứng dậy, hắn hai mắt ngưng tụ nhìn về phía thanh âm phát ra.
Thần thức quét ra đến cực hạn, sau đó là cảm nhận khí xung quanh đây. Bất quá hắn vẫn không cảm nhận được điều gì.
Thấy vậy, giọng nói đó lại thản nhiên truyền ra:
- Ngươi không cần loạn xem, cứ đi thẳng là đến chỗ của ta.
Thần Ngọc lúc này mới ngưng trọng một cái.
Hắn không nhận diện được kẻ này là ai, ở chỗ nào. Vậy mà hắn ta có thể biết được mình, hơn nữa còn nói toạc ra tu vi của bản thân. Thần Ngọc bắt đầu ngưng trọng trước nay chưa từng có tại thế giới này.
Hắn tiến thẳng, đi đến nơi thanh âm kia phát ra. Hồi lâu sau, hắn thấy được trong thần thức của mình, một thân ảnh nam tử chỉ khoảng 29 30 tuổi, toàn thân bị đinh lại trên không trung, sau đó lại bị hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ không gian xung quanh gã.
Thần Ngọc nhìn đến hỏa diễm kia có chút ngớ người. Thứ kia ít nhất là Tiên Diễm cấp cao nhất tại Tiên Giới, còn mấy cái đinh ghim kia, tất cả đều là Tiên Khí Cửu Cấp.
Tuy mấy thứ này trước kia hắn có vô số, hiện tại trong giới chỉ và tiểu thế giới cũng không thiếu. Nhưng ở nơi đây sao lại có đồ vật này?
Hắn ngưng mắt nhìn thanh sam nho sĩ hỏi:
- Ngươi là ai?
Thanh sam nho sĩ nhàn nhạt đáp:
- Bản Thánh chính là Thanh Hư Thánh Nhân, nếu ngươi đã là tu sĩ ở thế giới này, hẳn phải nghe qua đại danh của bản Thánh.
Thần Ngọc khẽ giật mình, hắn đúng là chưa nghe qua cái danh Thanh Hư Thánh Nhân này bao giờ. Bất quá cái hắn chú ý là, tên này nói hắn là Thánh Nhân của thế giới này? Vậy thế giới này trước kia có tu sĩ sao?
- Ta chưa nghe qua cái danh hiệu này bao giờ. Nếu ngươi đã là Thánh Nhân vì sao lại bị giam cầm trong này?
Thanh sam nho sĩ kia trầm ngâm thoáng cái sau đó nhẹ giọng nói:
- Cái đó không quan trọng. Quan trọng là hiện tại hai ta đã gặp nhau, điều này chứng tỏ chúng ta hữu duyên, đây là thiên ý. Đến đây, ta sẽ cho ngươi