Theo hắn suy đoán, tại chỗ kia hẳn là có ẩn chứa cái bí mật nào đó. Nhưng hắn hiện tại là vô pháp đến đó thăm dò. Hắn hiện tại chỉ là một cái người bình thường, tu vi chưa có, hắn vẫn là chưa muốn chết như vậy.
Thần Ngọc xuống giường, hắn đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn xung quanh nơi này, là một cái ngôi nhà nhỏ đơn sơ.
Ngay tại hắn muốn rời đi thời điểm, một bóng người xuất hiện, nhìn thấy Thần Ngọc đang đứng trước cửa phòng, người này tươi cười nói:
- Chàng trai, cậu tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng cậu sẽ mất mạng chứ. Cậu bất tỉnh một tuần rồi, ta rất lo lắng cho cậu.
Nhìn thấy người tới là ai, Thần Ngọc nhíu nhíu mày, từ trong trí nhớ thân thể này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút thông tin gì về kẻ trước mắt.
Người trước mắt này là một lão giả bình thường, Thần Ngọc không cảm nhận được kẻ trước mắt này có tí tẹo tu vi nào.
Trong trí nhớ của thân thể này, ở thế giới này hình như không có tu tiên tu chân giả gì cả, là một tinh cầu lấy hòa bình làm nền tảng, khoa học kĩ thuật là chủ yếu, thuần túy không có ngươi đánh ta giết được làm vua thua làm giặc.
Bề mặt ngoài là như vậy, còn đám người thế giới này có đấu đá tranh giành quyền lợi gì không Thần Ngọc hắn chả thèm quan tâm.
Đúng vào lúc này, một đồ vật trên tay lão giả này làm Thần Ngọc chú ý, hắn không tự chủ thốt lên một tiếng:
- Viêm La Thảo.
Thấy Thần Ngọc chăm chú vào cây thảo dược trên tay mình, ông lão cười cười giải thích:
- Cậu nói là nó sao? Ta chuẩn bị nấu thuốc bằng nó cho cậu uống dưỡng thương.
Thần Ngọc có chút kích động, hắn tiến lại đoạt lấy Viêm La Thảo rồi nói:
- Không cần. Ta sẽ tự phục dụng nó không cần nấu gì hết.
Sau đó, hắn đi vào phòng rồi nói:
- Ta muốn bế quan, nếu ta chưa đi ra thì không nên quấy rối.
Lão giả thấy Thần Ngọc đi vào rồi lắc lắc đầu nhẹ thoáng cái, không nói gì đi qua một bên ngắm cảnh.
Thần Ngọc lúc này đúng là kích động không thôi. Hắn cảm nhận được linh khí từ gốc Viêm La Thảo này, nếu có thể luyện hóa nó, hẳn là mình có thể bước vào Luyện Khí Kỳ cảnh giới.
Tại cái thế giới này, Luyện Khí Kỳ có thể coi là phượng mao lân giác tung hoành Địa Cầu mà không cần phải sợ.
Thần Ngọc liền xếp bằng tu luyện, hắn muốn nhanh chóng hấp thu linh khí trên thảo dược này.
Nếu có thể đạt đến luyện khí, hắn có thể giải khai một phần cấm chế trên giới chỉ của hắn, thật mừng khi giới chỉ của hắn có thể xuyên qua cùng mình.
Tuy là một phần cấm chế, nhưng linh thạch ở đó cũng đủ cho hắn tu luyện rồi. Phải biết số linh thạch kia hắn để lại để lúc cần thì có mà thôi, bởi đến hắn tầng thứ kia lúc đó, chỉ có dùng Tiên Tinh hay Tiên Linh Tuyền, Tiên Tủy Tuyền tu luyện, linh thạch đúng là không có trứng dùng.
Trong đầu hắn, pháp quyết Diệt Thiên Quyết được vận chuyển, sau đó nhanh chóng hấp thu linh khí trên linh thảo.
Một lúc sau, hắn đình chỉ tu luyện rồi kinh hỉ kêu lên:
- Luyện khí tầng một trung kỳ. Chỉ cần hai đến ba gốc thảo dược như này chứa linh khí, ta luyền có thể đột phá luyện khí hai tầng.
Nhưng hắn lại cười nhạt một tiếng, đâu cần vất vả vậy. Giờ hắn đã có thần thức, mở một chút cấm chế lấy một số linh thạch ra cũng không phải không thể.
Nghĩ là làm, hắn đưa thần thức của mình vào, sau đó từ trong đó lấy ra mười viên thượng phẩm linh thạch.
- Phù. Phá cấm chế, ta chỉ có thể lấy được tần này linh thạch mà thôi. Muốn lấy thêm một chút linh thạch phải đạt Trúc Cơ một tầng mới có thể làm được.
Lắc lắc đầu, hắn bắt đầu hấp thụ một viên thượng phẩm linh thạch.
Một viên thượng phẩm linh thạch có thể so với vạn viên hạ phẩm linh thạch. Bất quá với Diệt Thiên Quyết, hấp thụ một viên thượng phẩm tốc độ cũng không mất quá lâu. Nửa ngày sau, hắn đã đạt đến Luyện Khí Tầng Bảy.
Tuy là một viên thượng phẩm bằng vạn viên hạ phẩm, nhưng do công pháp của hắn mà ra, vì thế chỉ có thể đạt tới luyện khí bảy tầng mà thôi. Nếu để cho kẻ khác hấp thu, chắc hẳn đã bước vào Trúc Cơ rồi.
Hắn cũng không để ý nhiều, bây giờ đã có tu vi, hắn có thể ngự kiếm phi hành rồi.
Thông thường tại Trúc Cơ kỳ mới có khả năng này, nhưng với Diệt Thiên Quyết nghịch thiên, hắn đã đánh vỡ sự truyền thống đó rồi. Đó là lý do vì sao hắn chỉ trong trăm năm đạt đến Tiên Đế, cơ duyên của hắn đúng là có được Diệt Thiên.
Hắn bước ra khỏi phòng, nhìn lão giả đang đứng ngắm cảnh kia nhàn nhạt nói:
- Đây là phần thưởng của lão vì đã cứu mạng ta. Nó là Trú Nhan Đan, có thee giúp lão trở lại hai mươi năm thanh xuân và giữ nguyên hình dạng đó trong hai mươi năm. Ta đi trước, cáo từ.
Nói xong, Thần Ngọc biến mất khỏi tầm mắt của lão giả, để lại lão đứng đó vẻ mặt sợ hãi và cả kinh.
Hồi lâu sau, lão ta nghi hoặc đi vào trong nhà, chần chờ đứng trước gương một hồi, sau đó quyết định nuốt viên đan dược này.
Sau một tích tắc, một màn làm lão há hốc mồm xảy