Hai người Bulma cũng không có để ý chuyện này, Bulma lại nhìn chiếc vòng cổ kia, sau đó mắt sáng như sao nói ra:
- Này Thần Ngọc, tôi là người chế tạo cho cậu máy đo sức mạnh, trang sức cho tôi đâu?
Thần Ngọc vỗ vỗ trán một cái, sau đó lấy ra một cái trữ vật giới chỉ đưa cho Bulma nói ra:
- Đây là quà của cậu.
Mà hắn còn chưa giải thích xong, ở một bên mẹ Bulma đã cười duyên một cái trêu đùa một câu:
- Thần Ngọc, cậu xấu quá đi, tặng quà tán tỉnh ta rồi còn tặng nhẫn đính hôn cho Bulma.
Thần Ngọc nghe vậy trực tiếp xạm mặt lại xuýt chút ngã, hắn nhăn mày giải thích:
- Đây là nhẫn trữ vật có thể dùng tâm niệm thu cất hay lấy vật ra tùy ý. Thấy cậu là khoa học gia thiên tài nên tôi tặng nó cho cậu, chỉ là cậu chưa tu luyện bao giờ, không biết có thể mở ra được không. Nếu có thể mở được nó mà không tu luyện thì cậu quả là một khoa học gia thiên tài thực thụ.
Bulma khẽ ồ một tiếng, sau đó chỉ vào nhẫn trên tay hắn nói:
- Giống cái nhẫn cậu ước từ ngọc rồng hả?
Thần Ngọc thấy thế lúc này mới chợt nhớ ra mình còn có cái đồ chơi này ở trên tay. Khi đó hắn quá bực tức nên nói đại ra theo gợi ý của rồng thần mà thôi, sau đó ba tháng quá hắn cũng quên béng cái thứ này.
- Đúng vậy, không khác là mấy đâu.
Mà ở một bên, Bref cũng tò mò đi qua xem xét cái nhẫn này.
Thần Ngọc chả thèm quan tâm cái gia đình này đang làm cái khỉ gì, hắn đi ra ngoài, sau đó bay khỏi nơi này.
Hắn vừa bay, trong đầu vừa suy nghĩ cái gì đó, như là cảm thấy không có việc gì làm, tiếp theo đó là cảm thấy chán ngán. Hắn lăng không dừng lại một nơi. Sau đó toàn thân vận khí lên cực hạn, sau đó hắn bay với tốc độ tối đa theo một đường thẳng.
Nơi hắn bay qua, bụi bay tứ tán, khi bay qua các con sông, nước ở đó cũng bị tốc độ của hắn cuốn theo. Khi hắn bay qua mấy thành phố, một cơn gió lướt qua làm bọn phải che mặt lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mất hơn nửa ngày, hắn bay trở về chỗ cũ.
Thần Ngọc âm thầm tính toán, lên Kim Đan có thể ngự không, bất quá tốc độ còn lâu mới bằng hắn hiện tại.
Tốc độ hiện giờ của hắn chỉ sợ Nguyên Anh Kỳ tu sĩ tu luyện pháp quyết cao cấp mới sánh bằng, bằng không cũng phải là Xuất Khiếu Kỳ mới vượt được tốc độ của hắn. Còn Kim Đan, hắn không để vào mắt.
Hiện giờ hắn cũng chả có cái quái gì làm, bất quá tinh mang trong mắt hắn lóe lên một cái, sau đó thần thức quét ra xung quanh, tìm kiếm nơi có thể tịnh tu.
Sau một khắc, hắn thân thể chợt lóe, di chuyển cực nhanh đến một nơi tăm tối không có ai, sau đó tâm niệm khẽ động, cả người liền tiến vào trữ vật trọng lực.
Vào trong mới thấy, nơi này không gian quả thực rất rộng lớn, nếu dùng tầm mắt thì không để thấy điểm cuối.
Trước mặt hắn là một cái máy điều khiển với nhiều nút, hẳn là thứ điều khiển trọng lực.
Hắn hứng thú loay hoay nghịch nghịch cái món này, sau một hồi hắn hơi chút kinh ngạc.
Không chỉ tăng trọng lực, thứ này còn có thể thay đổi môi trường hoàn cảnh, địa điểm tập luyện, lại còn có cả chức năng tự tập thủ công một mình và chức năng hỗ trợ tập luyện.
Cái hỗ trợ tập luyện này có thể là tạo ra các cái thứ đồ công kích hắn bằng quyền cước hay khí công đạn, hoặc có thể tạo ra hình mẫu ai đó với mức sức mạnh do bản thân tự quyết định.
Xem hết công dụng của nó, Thần Ngọc hai mắt sáng quắc. Hắn có xúc động muốn gặp rồng thần, xin lỗi nó vì đã nghĩ nó là giả rồng thần. Sau đó kết nghĩa huynh đệ một phen, sau này cần gì thì tìm tìm nó ước cái vài chục nguyện vọng.
À đấy, hắn bây giờ mới nghĩ ra, sao hắn không ước được trường sinh bất tử a? Không phải bọn hắn những cái người tu tiên này là cầu trường sinh sao? Xem ra lần sau phải suy nghĩ lại có nên để tụi trái đất dùng nó hồi sinh tên Songoku kia không đây.
Bắt đầu tập luyện, hắn trước tiên để nơi này gấp mười lần trái đất để thử.
Mới đầu hắn di chuyển có chút chật vật, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường được, chỉ là hơi chậm hơn ngày thường chút xíu mà thôi.
Sau đó hắn lắc đầu, tăng thoáng cái lên ba mươi lần trọng lực.
Theo hắn thấy hiện mức độ này mới giúp hắn tập luyện được.
Mà khi tăng lên ba mươi lần, ngay cả di chuyển, nhấc chân lên đối với hắn là rất gian nan chứ đừng nói luyện tập gì.
Cơ thể vài chục kg của hắn thoáng cái tăng lên hơn trăm, gần hai trăm kg, hắn phải mất gần nửa ngày để thích nghi với trọng lực này.
Sau đó mọi chuyện bắt đầu dễ nói, cả chục ngày hắn đều ru rú trong này tập luyện.
Mười ngày sau, Thần Ngọc một thân cơ bắp rắn chắc hơn, phong khinh vân đạm lăng không đứng trên bầu trời. Quả thực vài ngày qua, sức mạnh chiến đấu của hắn tăng lên rõ rệt, hắn cảm giác hiện tại một chiêu có thể hủy địa cầu.
Hắn bay đến Capsule, lấy phi thuyền và máy đo sức mạnh.
Khi đứng trước phi thuyền to lớn kia, hắn hài lòng gật gật đầu.
Mà ở một bên, Bulma đeo cái máy đo sức mạnh lên kiểm tra sức mạnh của hắn.
Khi thấy con số hiện ra trong máy, Bulma giật mình không