Lương châu phồn hoa, mấy chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào trong thành, thu hút vô số ánh nhìn.
Đèn hoa lúc này mới lên, sắc trời dần tối, đồ đằng màu son trên xe ngựa lóe lên tia sáng mờ mờ, một con Thương Long cuộn mình nhảy vào giang hải —— người có chút hiểu biết lập tức nhận ra, đây là xe của Thẩm thị chốn Giang Nam.
Không một người dám tiến lên.
Đoàn xe đi không nhanh không chậm, đi về hướng sâu trong thành.
“Ây, ngày Luận đạo đến rồi sao?” Đưa mắt trông theo đoàn xe rời đi, trên tửu lâu có người bắt đầu xì xào to nhỏ.
Thẩm thị, Vân thị, Doãn thị là tam đại thế gia tu tiên giới, mỗi năm phải thay phiên nhau chủ trì Luận đạo hội, tạo điều kiện cho kẻ tu tiên trong khắp thiên hạ giao lưu tâm đắc, kể cả tán tu không môn không phái cũng được phép tham gia.
Năm nay đến phiên Doãn thị.
Doãn thị khác với những gia tộc rời xa nhân thế, sơn môn đặt ngay bên Lương Châu, chỉ cần đứng trong thành là có thể trông thấy phòng ốc đầy mây khói lượn lờ nằm trên đỉnh núi. Là gia tộc gần gũi với trần gian nhất trong tam đại thế gia.
Trên mái hiên tửu lâu có hai chàng thiếu niên đang ngồi song song, một người nằm híp mắt tính toán tinh quang, một người ngồi ôm chặt vò rượu.
“Sư đệ, đệ còn muốn uống nữa không?” Người đang ngồi dường như chớm men say, vừa nấc lên, vừa nâng cốc đưa cho người bên cạnh.
“Đệ không uống, huynh cũng đừng uống nữa.” Người đang nằm không đưa tay ra tiếp, hơi cau mày nói.
“Ta khổ lắm, khổ vô cùng.” Nhìn thấy y không nhận, thiếu niên rút tay về, lại uống một hớp lớn, lẩm bẩm nói.
“Còn không phải là chuyện Dư sư muội không nhận lễ vật của huynh, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu.” Chàng thiếu niên đưa ánh mắt quay về trên người hắn, cười khúc khích nói.
“Ngươi thì biết cái gì.”
“Được được được, đệ không hiểu đệ không hiểu.” Thiếu niên đáp có lệ.
“Ai… không biết tình bắt đầu từ đâu, mãi vì một người mà say đắm…” Thiếu niên đang ngồi lại nấc lên một cái, thở dài với thinh không.
Chờ hồi lâu mà không chờ được nghe người bên cạnh đáp lại, hắn tức giận nói, “Một đứa hai đứa đều như vậy, không biết thương sư huynh gì cả. Chỉ đáng thương cho ta… hức, đáng thương cho ta khổ cực nuôi bọn ngươi…” Vừa nói vừa lảo đảo đứng lên.
… cứ thế là bắt đầu mê sảng.
Doãn Thế Huyên đau đầu vô cùng, không hiểu mình nghĩ gì mà nhất thời mềm lòng đáp ứng bồi hắn đi ra ngoài mượn rượu tiêu sầu.
“Ha? Hình như ta say rồi… chiếc xe ngựa kia sao sáng lên được?” Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đoàn xe trên đường, đột nhiên kêu lên, “Sư đệ? Doãn Thế Huyên!”
Doãn Thế Huyên xoay người ngồi dậy, không kiên nhẫn nói, “Huynh sớm đã say.”
Nhưng mà chờ cho y nhìn thấy đoàn xe, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Y và Từ Tu Diễn liếc mắt nhìn nhau