i, ám sắc từ bốn phương tám hướng kéo dài vào trong thành.
Thẩm Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc phân tích trận pháp.
Thẩm Triệt nói, “Ban đầu còn có một vài con yêu ma quỷ quái linh tinh canh giữ xung quanh trận pháp này, nhưng đêm qua ta đã diệt trừ hết rồi.”
“Là trận Thâu Thiên.” Thẩm Minh Nguyệt thở dài một hơi, “Không ngờ còn có yêu quái biết loại cấm thuật thượng cổ.”
“Trận gì cơ?” Doãn Thế Huyên nghi hoặc.
Thẩm Minh Nguyệt nhìn thoáng qua y, sắc mặt căng thẳng, “Trận Thâu Thiện, trộm sinh mạng của người khác để kéo dài mạng mình, xoay chuyển sinh tử, làm trái thiên đạo.”
Thẩm Triệt đứng bên cạnh thản nhiên bổ sung, “La một loại chú thuật thượng cổ đã thất truyền từ lâu rồi, pháp lực của kẻ thi triển thuật pháp phải rất cao phải có thể duy trì được trận, vả lại còn không thể đảm bảo được là có bị phản phệ lại hay không.”
Doãn Thế Huyên thì thào, “Trận pháp này hướng vào bên trong thành, rõ ràng là đang lấy sinh khí của dân chúng bên trong thành. Khó trách khí mạch nơi này hỗn loạn đến như vậy.” Y ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Triệt, ánh mắt mang theo bức thiết, “Có thể phá trận không?”
“Hơi phiền. Nhưng so với phá trận,”