Tạ Ngôn Cửu đứng tựa vào cạnh cửa tửu lâu, ánh nắng chói chang, làm hắn phải híp mắt lại.
Giống như ngày xưa hắn thường làm vậy, ẩn đi thân hình, trong ngoài cửa người lui kẻ tới, không có một ai có thể trông thấy hắn.
“Chưởng quỹ, cho một bình trà.”
Giọng của chưởng quỹ đang đứng trước quầy mang theo tiếng cười, “Chờ.”
Một tiếng này cuốn lấy gió mát ngày hè, cuốn lấy tâm tình vốn đang bất ổn của Tạ Ngôn Cửu. Hắn cất bước đi vào sảnh lớn.
Đằng sau quầy, phu nhân chưởng quỹ đang cầm khăn thuê lau mồ hôi cho chưởng quỹ, hai người nhìn nhau mỉm cười, nét mặt cong cong.
Ống tay áo màu đỏ rực khẽ phất, kéo một cơn gió đến, thổi bay khăn thuê của phu nhân.
Chưởng quỹ quay người lại nhặt cho phu nhân.
Tạ Ngôn Cửu ẩn thân, ánh mắt nặng nề dừng trên người chưởng quỹ. Đến khi chưởng quỹ đã đứng lên, không thể kiềm được đưa tay chạm lên mặt hắn.
Không giống, đôi mắt không giống, môi cũng không giống.
Hứa Lâm Thanh có đôi mắt hoa đào, có đôi môi mỏng đỏ tươi.
Diện mạo của chưởng quỹ rất bình thường, do thân hình hơi béo, lại càng thêm phần khác biệt.
Không có bất cứ điểm gì là giống cả.
So với người mà hắn yêu, người mà mấy đời mấy kiếp hắn cũng không thể quên được đó, chẳng có gì là giống cả.
Tạ Ngôn Cửu suy sụp thu tay lại, ánh mắt rơi vào Túy Xuân Phong trên quầy cao cao, chợt có đôi phần nhẹ nhõm.
Là một linh hồn, hai người há có thể hoàn toàn khác nhau chứ.
Tạ Ngôn Cửu nhìn đôi phu thê ân ái trước mắt, nhỏ giọng nói, “Hứa Lâm Thanh, ngươi thật tàn nhẫn.”
Ngươi thật tàn nhẫn, là một phàm nhân, lại đi một đại yêu quái ngây thơ nhập hồng tần. Dạy hắn ái tình, cùng hắn cùng vui, khi rời đi lại dứt khoát đến ích kỷ.
Thọ mệnh của phàm nhân ngắn như vậy, tội gì ngươi lại đến trêu chọc ta?
Tạ Ngôn Cửu thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng.
Từ khi động tình đến nay,