Không quá nửa ngày, Thẩm Uyển đã hay tin ngự kiếm mang theo Thẩm phu nhân đến trong thành.
Thẩm phu nhân mặc một bộ y sam thuần sắc, thân hình đơn bạc dung mạo thanh lệ, bước đi vội vàng dẫn đầu đi trước, trông thấy Thẩm Triệt thì nhanh chóng chạy đến.
“Triệt nhi?” Vừa nhìn hốc mắt đã đỏ bừng.
Bà không phải là người tu tiên, không rõ về thuật pháp, không biết tình hình của Thẩm Triệt lúc này ra sao, chỉ có thể ôm chặt con của mình, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn mọi người xung quanh.
Doãn Thế Huyên ngượng ngùng buông cánh tay đang ôm bả vai Thẩm Triệt ra, chuyển mắt nhìn về sau, đối diện với dôi mắt đầy lo lắng của Thẩm Uyển.
“Để ta xem thử.” Thẩm Uyển cau mày, trên đầu ngón tay hiện lên một tia sáng màu xanh nhạt, chậm rãi di động vào giữa mày của Thẩm Triệt.
Một hồi sau, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Cơ thể thì không sao, linh lực hơi suy yếu, kinh mạch bị tổn thương trong lúc trừ yêu, nhưng không nghiêm trọng lắm. Còn thần thức của nó thì bị phong tỏa rồi, không biết thế nào nữa.”
“Chúng ta trở về sơn môn trước đi.” Sắc mặt của Thẩm Minh Nguyệt cũng không quá dễ nhìn, uể oải nói.
Thẩm Uyển lệnh cho vài đệ tử nội môn ở lại thành giải quyết hậu quả, sau đó dẫn theo Doãn Thế Huyên và Thẩm Minh Nguyệt lên đường về nhà.
“Gia chủ bị sơn yêu níu chân không đi được, nên bảo ta đến.” Thẩm Uyển nhìn bóng người tố trước mắt, nhẹ giọng nói, “Ban đầu không định để cho phu nhân hay, tính phu nhân nhút nhát, nhưng lúc nhận được tin của Thẩm Minh Nguyệt, phu nhân lại ở ngay bên cạnh gia chủ.”
Ánh mắt Doãn Thế Huyên ngạc nhiên, trong lúc ngự kiếm có ngọn gió thổi qua tay áo mình, phảng phất như trở lại hôm vừa xuống núi, Thẩm Triệt kề bên tai mình, nói, “Đừng sợ.”
Mũi y chợt cay xót, thầm nhủ mình không được suy nghĩ nữa.
Bất giác nghe thấy Thẩm Uyển dịu giọng khuyên bảo, “Thế Huyên đừng lo lắng quá, lúc nãy ta đã kiểm tra cẩn thận rồi, thân thể của Triệt nhi không sao cả. Chắc là do tên yêu quái đó dùng thuật pháp gì đó làm ảnh hưởng đến ý thức của Triệt nhi, Cẩn tiên sinh thông hiểu mấy thứ thuật pháp này lắm, rồi nguy sẽ thành an thôi.”
“Con, con biết.” Doãn Thế Huyên nhỏ giọng đáp.
Y biết rõ là Thẩm Triệt không có vấn đề gì cả, nhưng mà những lời cuối của Tạ Ngôn Cửu vẫn cứ làm y thấy ẩn ẩn bất an. Ngón tay vô thức vuốt ve sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay, dường như cảm thụ chút ấm áp từ chiếc vòng tay nho nhỏ.
“Còn nữa…” Mắt thấy sơn môn đã gần ngay trước mắt, Thẩm Uyển rũ mắt nhẹ giọng nói, “Lát nữa Thế Huyên tranh thủ đổi bộ y phục khác, tránh cho, tránh cho lúc gặp gia chủ lại khó giải thích.”
Doãn Thế Huyên cả kinh, giờ mới nhớ là mình vẫn còn đang mặc bộ xiêm y mà Thẩm Triệt đưa cho mình thay.
Là một bộ xiêm y giống hệt với bộ trên Thẩm Triệt, trắng tinh không lẫn một hạt bụi, nơi cổ tay thuê Thương Long kim sắc vô cùng tinh tế, dường như đang vô thanh vô thức tuyên bố, người này, từ đầu đến chân, từng chút một tất cả đều thuộc về hắn.
Thuộc về hắn.
Là điều mà Thẩm Triệt chấp nhất tuyệt đối không chịu thay đổi.
Sắc mặt Doãn Thế Huyên đỏ ửng lên, ngượng ngùng đáp, “Dạ, vâng.”
Cẩn tiên sinh đã chờ ở trước sơn môn từ sớm, đầu tiên là mang Thẩm Triệt vẫn chưa tỉnh lại phòng chẩn đoán.
Đôi sợi