“Sư phụ, là thư của công tử Thẩm gia gửi cho sư đệ.” Từ Tu Diễn cầm lá thư trong tay, tâm tư lưu chuyển hòng muốn giải vây cho Doãn Thế Huyên, “Dù gì thì sư đệ cũng đã bị cấm túc ba ngày rồi, cũng nên…”
Doãn Thương chậm rãi nhấp một ngụm trà, cắt ngang lời hắn, “Đưa ta.”
Từ Tu Diễn sửng sốt, “Vẫn nên để con đưa qua thì hơn.”
Doãn Thượng nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Cuối cùng thì Từ Tu Diễn vẫn đành phải ngoan ngoãn trình bức thư lên dưới ánh mắt đầy áp lực của ông, đứng một bên lén lút quan sát vẻ mặt của sư phụ.
Doãn Thượng xé bao thư, đọc lướt qua nhanh như gió. Mày cau lại, sắc mặt càng lúc càng sầm xuống.
Nội dung thư rất ngắn gọn, ngôn từ lạnh lùng xa cách.
Khiến cho lửa giận mất hai ngày mới dịu bớt của Doãn Thượng nháy mắt lại bùng lên nữa.
Vốn cho là Doãn Thế Huyên không nói dối, nếu hai đứa nhóc thật sự lưỡng tình tương duyệt thì không có chuyện gì cả. Người ngoài nhìn nhận thế nào ông cũng chẳng màng để ý.
Chuyện ngu xuẩn như cầm gậy đánh uyên ương thì không thể làm được rồi, sinh con ra mà đến cả người nó thích cũng không tự quyết được, chẳng phải là không biết tình biết lý đến buồn cười sao.
Còn đang suy nghĩ xem sau này nên xử lý quan hệ với Thẩm gia như thế nào, nhưng hôm nay đọc hết phong thư này, giọng điệu thờ ơ, nào có nửa phần tư tình?
Tên tiểu tử Doãn Thế Huyên quả nhiên hồ nháo!
“Sư phụ…”
Ông tức giận, mà Từ Tu Diễn trước mặt còn dám lên tiếng.
Doãn Thượng ném bức thư lại cho hắn, tiện tay còn đưa thêm một tấm lệnh thông hành, trầm giọng nói, “Đưa cho sư đệ con đi, bảo nó nhìn cho rõ ý của người ta đi, đừng gây chuyện nữa!”
Từ Tu Diễn đầu óc lơ mơ, ngây ngẩn rời khỏi phòng, ba bước thành hai bước chạy đến viện của Doãn Thế Huyên.
Bên ngoài sân có một kết giới, Doãn Thế Huyên bị cấm túc ba ngày, không ai được đến gần.
Hắn cầm tấm lệnh thông hành nên dễ dàng đi vào viện, khi đi vào thì trông thấy Doãn Thế Huyên ghé người trên bàn đá dưới tàng cây trong sân, tựa hồ đang ngủ.
“Sư đệ!”
Thân thể Doãn Thế Huyên run lên, ngẩng đầu, trong mắt mơ màng ngập sương mù, hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chớp mắt một hồi mới kêu một tiếng, “Sư huynh.”