Các đệ tử Thẩm gia thấy hắn như vậy thì hốt hoảng, vội vã báo tin về cho nội viện.
Cuối cùng Thẩm Minh Nguyệt tới nơi, dẫn hắn trở về Thẩm gia.
Tẩm Nguyệt ngồi trong sân, ánh mắt tản mạn.
Thẩm Minh Nguyệt cầm bầu rượu trong tay đặt thật mạnh lên bàn, nhìn bộ dạng đó của hắn, thở dài, “Trước đây Cẩn tiên sinh từng nói, ngươi trưởng thành rồi, tu hành lâu rồi, phong ấn của Tạ Ngôn Cửu hoặc có lẽ sẽ không ngăn được ngươi nữa.”
Nghe thấy cái tên Tạ Ngôn Cửu, Tẩm Nguyệt thân thể bất giác run run.
“Thấy ngươi như vậy, làm ta chẳng biết lúc trước ta dẫn người về đây tu luyện là tốt hay xấu.”
Tẩm Nguyệt nhìn hắn một cái, khi mở miệng giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn, “Hắn không muốn trở về với đệ.”
Thẩm Minh Nguyệt châm một chén rượu uống một mình, dùng ánh mắt không có gì để nói nhìn hắn.
“Đến tận bây giờ, đến tận bây giờ vẫn là đệ quấn hắn, hắn không cần…” Tẩm Nguyệt thì thào.
Lúc đó hắn vẫn còn là tiểu quan nam phong quán, mỗi ngày bán rẻ tiếng cười để sống. Thấy công tử say rượu trên đường, thấy thú vị bèn trêu chọc.
Tạ Ngôn Cửu không chạm vào hắn, nhưng lại chuộc thân cho hắn.
Cho dù có động tình đi chăng nữa, chẳng phải cũng là chuyện đương nhiên thôi sao.
Cho dù biết hắn không phải người, biết tim hắn đã có chốn về, thì có sao đâu?
Ánh mắt Tẩm Nguyệt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lúc lâu.
“Sư huynh, sao hắn không để đệ chết chung với dân chúng trong thành luôn đi.”
“Thế nhân nhiều như thế, ngoại trừ Hứa Lâm Thanh, chẳng phải trong mắt hắn đều