“Thẩm Minh Nguyệt gặp tên sư huynh như ngươi, đúng là xui xẻo.” Doãn Thế Huyên cười nhạo.
Thẩm Triệt không để ý đến lời nói giễu của y, nâng tay y lên, cúi đầu cẩn thận cột thứ gì đó lên.
“Cái gì vậy?” Doãn Thế Huyên cúi đầu nhìn, là một vòng dây đỏ có hoa văn tinh tế, quấn quanh cổ tay y. Y tìm xem nhưng không phát hiện ra chỗ thắt nút trên dây đỏ.
“Đừng kiếm nữa, không tháo được đâu.” Giọng nói khoan thai của Thẩm Triệt mang theo tâm trạng vui vẻ, vang lên đỉnh đầu y.
Doãn Thế Huyên cứng đờ người, nghe người này tiếp lời, “Cẩn tiên sinh luyện kiếm bản mệnh, lấy một giọt máu trong tim, kiếm của ta chỉ có một nửa. Một nửa còn lại ngươi đoán xem?”
Hắn nâng tay Doãn Thế Huyên lên, nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của người trước mắt, như chỉ cần hơi dùng sức một chút đã có thể bẻ gãy. Tâm niệm vừa động, dây đỏ chợt lóe lên ánh sáng đỏ như màu máu, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn thật sâu sắc
“Thẩm Triệt, ngươi thật sự là… điên rồi.” Doãn Thế Huyên sững sờ theo dõi hành động của hắn.
Một giọt máu trong tim, cả đời kẻ tu tiên chỉ có thể lấy một lần. Dùng để luyện hóa pháp khí bản mệnh, để bảo đám pháp khí tâm ý tương thông với mình.
Thế mà người này cư nhiên dùng thứ quý giá như vậy để làm một món đồ tầm thường?!
“Là lễ vật.” Thẩm Triệt lại kéo người vào lòng mình, cúi người kề bên tai y thấp giọng nói, “Mừng sinh nhật muộn.”
Gần quá, Doãn Thế Huyên hơi không quen nên quay mặt qua chỗ khác, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Ai muốn quà của người như ngươi chứ.”
Ba tháng trước là sinh nhật của y.
“Mang dây của ta rồi, thì là người của ta.” Thẩm Triệt vuốt ve cổ tay của y, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Lửa giận trong lòng Doãn Thế Huyên chưa từng lớn như thế này