Doãn Thế Huyên ba bước thành hai bước chạy tới hậu điện, trùng hợp gặp phải Từ Tu Diễn đang đi ra ngoài tìm y.
“Đệ không bị thương chứ?” Kéo người lại gần, cẩn thận quan sát. Thấy xiêm y của y không bị rách ở đâu, mới yên lòng.
“Đệ không sao. Chỉ chơi vui một chút thôi, kẻ đáng ghét nào đi báo thế.” Doãn Thế Huyên khoát khoát tay.
“Tán tu không môn không phái, kỳ ngộ để lĩnh ngộ tiến giai toàn được tìm thấy giữa ranh giới sinh tử, xuống tay không nhẹ không nặng, đệ còn dám nói là chơi vui thôi à.” Từ Tu Diễn vừa dẫn y đi vào trong điện, vừa quở trách y.
Doãn Thế Huyên nghe vậy thì bĩu môi, “Nếu đúng như huynh nói, Đại hội Luận đạo còn luận đạo gì nữa, còn cần lôi đài làm gì.”
“Lôi đài đó dựng cho kiếm tu, người ta có bản lĩnh tự bảo vệ mình.” Từ Tu Diễn nhíu mày, “Một lát nữa đệ gặp sư phụ thì kiềm chế lại chút đi, cứ nói năng không biết lựa lời như vậy, chọc giận sư phụ, chịu tội vẫn là chính đệ.”
Vừa lúc đến trước điện, Doãn Thế Huyên im lặng không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau Từ Tu Diễn vào.
“Sư phụ.”
“Phụ thân.” Doãn Thế Huyên gọi một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn.
Doãn Thượng ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt thản nhiên, không nhìn ra được cảm xúc gì. Trái lại Thẩm Uyển ngồi bên cạnh, đang lo lắng nhìn y.
“Sáng nay trong lúc Thanh Tuệ đại sư đang giảng phù tu thuật trên đài, con đi đâu?” Doãn Thượng thấy ánh mắt y lơ đãng, ho nhẹ một tiếng, hỏi.
“…chỗ đó đông người quá, nên con…”
“Có hơi sức để đi luận bàn với kiếm tu, là đã tu luyện công pháp bản môn xong hết rồi hả?” Doãn Thượng hỏi tiếp, ngữ khí nặng nề.
Doãn Thế Huyên cúi đầu, không nói.
Y biết tính tình của phụ thân, thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng thật ra không tức giận quá lâu bao giờ.
Làm chuyện chỉ cần ngoan ngoãn không nói lời nào, để ông mắng một hồi, đến khi thấy mất hứng là không còn chuyện gì nữa.
Thẩm Uyển gần đó mở miệng khuyên nhủ, “Thế Huyên tuổi còn nhỏ, hơi tò mò chút cũng không có gì là xấu.”
Câu đó càng làm sắc mặt Doãn Thượng lạnh hơn, “Tò mò gì chứ, nó là do được chiều quá nên hư thân, càn quấy!”
Doãn Thế Huyên