"Tại sao? Lại không giết ta?"Khi bụi mù tiêu tán, thanh niên tóc đỏ nằm dưới đất nhìn về phía nắm đấm cách tai mình khoảng 1cm, rồi lại nhìn Tô Tịch hỏi.Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên rút bàn tay ra khỏi mặt đất, rồi đứng dậy, phủi phủi bụi bặm dính trên người, nhìn thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư nói:"Vì ta đã từng hứa với một người là sẽ không giết người nữa, với lại ta không phải là ác ma, với lại mạng của cô gái này là do ta cứu!!!”"Nếu ta rời khỏi thân thể cô ấy, cô ấy sẽ chết! Tất cả là do tên khốn kia hại cô ấy té lầu, ta chỉ mượn tạm cơ thể cô ấy thôi, hiểu chưa hả?"Khi nói xong thì Tô Tịch Kim Nhãn nhặt lên cặp sách định rời đi nhưng thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư bỗng nhiên tóm lấy tay của nàng, rồi hỏi:"Chờ đã, tại sao lại nói với ta những điều này?"Tô Tịch Kim Nhãn hất bay cánh tay của thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư ra khỏi tay mình, rồi lườm hắn một cái, nói:"Vì ta không muốn bị ngươi đuổi theo nữa rồi, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm!!!”Thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư khi nghe thấy nàng nói xong thì bỗng nhiên hai tay bám lấy hai vai của Tô Tịch Kim Nhãn, rồi như một tên đẹp trai tán tỉnh gái xinh, mỉm cười nói:"Vậy ngươi cho ta số điện thoại được không? Hình như ta đã thích ngươi rồi!!!”Ngay khi thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư vừa nói xong thì không gian, thời gian bên trong con hẻm dường như bị đóng băng, chỉ còn Tô Tịch Kim Nhãn và thanh niên tóc đỏ hai mắt nhìn chằm chằm nhau.Vài phút sau, Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên đi đến gần thanh niên tóc đỏ, rồi giơ lên đánh vào đầu thanh niên tóc đỏ khiến anh chàng ngất đi, sau đó nàng nhìn đã bị đánh ngất đi thanh niên tóc đỏ nói:"Ta thay đổi suy nghĩ rồi, tốt nhất là cho ngươi ngủ một giấc cho thanh tỉnh đầu tóc đi!"Nói xong, Tô Tịch Kim Nhãn ngồi xuống đất dựa vào một góc tường, hai mắt sắp nhắm lại nhìn về phía tay mình, lẩm bẩm:"Chiến đấu tốn nhiều linh lực quá, tay chân sắp cử động không nổi nữa rồi.
Hiện tại sức mạnh của mình không thể khống chế khối thân thể này nữa!!!”“Sợ rằng phải nghỉ ngơi một thời gian dài dài rồi.
Tuy rằng bỏ lại cô ở lại đây một mình chẳng tốt chút nào nhưng tôi cũng hết cách rồi...!Chúc cô may mắn, tì nữ!!!”Khi Tô Tịch Kim Nhãn vừa lẩm bẩm xong thì hai mắt nàng bỗng nhiên dần dần nhắm lại do quá kiệt sức sau trận chiến.Ngay lúc Tô Tịch Kim Nhãn vừa ngất đi thì thanh niên đeo kính nhà giàu bị Thiên Lôi Châu đánh ngất bỗng nhiên tỉnh lại:"Hơ, sao tự nhiên mình lại nằm ở đây nhỉ?"Ngay lúc thanh niên đeo kính nhà giàu tỉnh lại nhìn thấy toàn cảnh chiến trường đã kết thúc, liền vuốt cằm suy nghĩ:"Lẽ nào là lưỡng bại câu thương? Nói vậy là...!mình mới là người cười đến cuối cùng sao?"Đúng lúc này, khi thanh niên đeo kính nhà giàu đang suy nghĩ thì một đám người bỗng nhiên tóm lấy hắn, trên mặt ai cũng hiện lên tức giận, lửa cháy bùng bùng, gào thét:"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Trong con hẻm yên tĩnh không người.
Tô Tịch ngồi co ro trong góc tường thật tội nghiệp.""Mày muốn làm gì với nữ thần của bọn tao.
Nếu muốn làm chuyện xấu xa thì dùng mạng mình mà đổi lại nhé..."Thanh niên đeo kính nhà giàu hoảng sợ, người chảy mồ hôi, hai mắt khóc không ra nước mắt, sau đó quỳ xuống nhanh chóng giải thích:"Chờ đã, các người hiểu nhầm rồi đó? Tôi mới là người bị hại mà...!!!”Nhưng hình tượng của hắn lúc này là trần như nhộng do bị Thiên Lôi Châu đánh nát hết quần áo, ngoài ra Tô Tịch lại nằm sát hắn.Thế nên đám người càng tức giận, hai mắt bốc lên lửa do bị hiểu lầm là tên thanh niên đeo kính nhà giàu này sắp hãm hiếp Tô Tịch.Vì thế mà đám người lập tức lao vào mà đánh đập thanh niên đeo kính nhà giàu.Từ nắm đấm đến gậy gộc...!tất cả những gì có trong tay của đám người đều đánh về phía thanh niên đeo kính.Tiếng đánh đập, la hét, cầu cứu...!liên tục vang vọng trong con hẻm nhỏ:"Sự thật rõ rành rành trước mắt mà còn dám cãi chày cãi cối hả! Về chầu trời đi, thằng khốn!""Cứu mạng với! A! Đừng đánh vào mặt tôi! Đừng đánh vào tiểu đệ đệ của tôi!!Aaaaaaaa!!!!"[Tại nhà Tô Tịch].Lúc này, trong phòng ngủ của mình, Tô Tịch bỗng nhiên mở ra hai mắt, nàng ngồi dậy xoa xoa đầu, rồi nhìn xung quanh vài giây, lẩm bẩm:"Nơi này là...!không phải nhà của mình đây sao.
Không lẽ nào là U Linh Tiên Sinh mang mình trở về.
Mà tên thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư đó đâu rồi nhỉ!!!”"Cạch...!!!”Khi Tô Tịch vẫn còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, từ phía cửa đi vào ba người: 1 thanh niên và 2 đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổiThanh niên chính là Kim Nhãn U Linh, lần này do tiêu hao quá nhiều linh lực nên đáng nhẽ hắn phải ngủ say vài hôm để khôi phục thì mới tỉnh lại.Nhưng may mắn là Lý Thiên Minh cho mấy viên đan dược khôi phục linh hồn lực vì thế nên tên này mới tỉnh lại sớm hơn, không bị ngủ say vài ngày giống như trong cốt truyện.Mà hai đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi cùng đi vào với Kim Nhãn U Linh thì có một bé là nam và một bé là nữ.Nữ thì chính là Tiểu Côn Côn, còn đứa bé nam thì chính là một con mèo yêu có tên là Íamail.Nó là yêu linh bảo vệ của Tô Gia, bao lâu nay ngủ say trong sợi dây chuyền ngọc bích, cuối cùng thì truyền đến đời của ông nội Tô Tịch mới phát hiện ra nó.Sau đó, khi ông của Tô Tịch sắp mất giao cho nó nhiệm vụ là bảo vệ Tô Tịch, rồi đem sợi dây chuyền giao cho quản gia Lâm nhờ ông ta đưa đến cho Tô Tịch.Lý Thiên Minh khi đem đan dược cho Kim Nhãn U Linh thì tên này bỗng nhiên nhào ra khỏi sợi dây chuyền ngọc bích để cướp đan dược.Vì thế nên khi mèo yêu Ismail bị bắt liền khai hết ra ngoài nên Lý Thiên Minh và Kim Nhãn U Linh cũng biết được lai lịch của nó."Chị tỉnh lại rồi sao, Tô Tịch".
Tiểu Côn Côn."Tịch Tịch, chị tỉnh lại rồi sao".
Ismail."Tỉnh lại rồi hả, nô bộc".
Kim Nhãn U Linh.Khi cả ba người bước vào nhìn thấy Tô Tịch hiện tại đã tỉnh lại thì đều đi đến, rồi lên tiếng hỏi thăm nàng."Có chuyện gì xảy ra lúc tôi ngất đi vậy, tại sao tôi lại về được đến nhà và tên nhóc này là ai!!!”Tô Tịch vô cùng hiếu kì tại sao mình lại ở nhà nên vừa chỉ