Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 2 năm trôi qua…
Mặc dù đối với những tu sĩ như Mục hoặc là những đầu yêu thú như Lôi Ảnh, quả thực, khoảng thời gian 2 năm cũng không đáng là bao, cũng chỉ như là một cái chớp mắt trong thoáng chốt, cơ hồ là không cần phải để ý nhiều.
Cơ mà đó chỉ là đối với Mục và Lôi Ảnh, còn đối với những hải hồn sư và ngư dân tại vùng đánh bắt thì lại khác.
Mặc dù vùng đánh bắt hầu như không có hải hồn thú xuất hiện, thế nhưng tại vùng rìa thì thỉnh thoảng lại có.
Chính vì vậy mà đã có rất nhiều hải hồn sư cấp thấp chọn đến nơi này để tìm kiếm hồn hoàn thích hợp cho bản thân.
Có điều, trong khoảng 2 năm trở lại đây, số lượng hải hồn thú trăm năm trong khu vực này đều giảm xuống không phanh, cơ hồ là đến bây giờ thì dường như là không còn tồn tại, căn bản là không thể tìm thấy.
Bởi vì lý do đó mà những tên hải hồn sư cấp thấp mỗi khi cần hồn hoàn thì đều phải tiến ra Hải Thần Vực, thành ra số lượng hải hồn sư chết trong tay của hải hồn thú tăng lên rất nhiều.
Ngược lại, bởi vì số lượng hải hồn thú tại vùng đánh bắt giảm đi rất nhiều, thành ra số lượng cá ở đây liền tăng lên chóng mặt, làm cho vô số ngư dân được bội thu, cười quên luôn cả trời đất.
Về phần tại sao lại có chuyện này xảy ra?
Lý do thì chắc chắn rằng phải đổ dồn lên người của Lôi Ảnh, dù sao thì trong suốt 2 năm qua, nó đã tàn sát không biết bao nhiêu là hải hồn thú, làm cho số lượng nội đan yêu thú trong túi trữ vật của Mục phải tăng lên chóng mặt.
Cuối cùng, trải qua 2 năm khổ chiến, mặc dù vẫn chưa thể đột phá lên yêu thú cấp 2, nhưng thực lực của Lôi Ảnh đã tiến bộ lên rất nhiều, thậm chí ngay bây giờ, tại vùng đánh bắt, nó căn bản là đã không tìm được đối thủ xứng tầm.
Chính vì lý do này mà Mục đã quyết là sẽ rời khỏi vùng đánh bắt, sau đó thì tiến ra Hải Thần Vực.
Cơ mà, đó cũng chỉ là một phần nhỏ của lý do mà thôi, chủ yếu là Mục muốn thử vận may, hy vọng có thể tìm thấy vài món thiên tài địa bảo có thể trợ giúp bản thân ngưng kết Nguyên Anh.
Mặc dù bản thân của Mục vẫn còn trẻ, cũng chỉ mới 103 tuổi mà thôi, tiềm năng trong người vô cùng lớn, thành ra tỉ lệ kết thành Nguyên Anh vô cùng cao.
Thế nhưng đây lại là Đấu La Đại Lục, nếu như Mục tiếp tục lãng phí thời gian thì e rằng cái vị diện này sẽ đối với hắn càng lúc càng bất lợi.
---
Tại một vùng biển rộng của Hải Thần Vực…
Lúc này, ở bên trên mặt biển, một bóng người đang đứng lơ lửng giữa không trung.
Nếu có người đi ngang qua đây thì chắc hẳn là sẽ vô cùng lo sợ, bởi vì chỉ có những hồn sư có thực lực Phong Hào Đấu La mới có khả năng phi hành, mà thực lực của những người này lại vô cùng khủng bố, nếu như chọc giận đối phương thì hậu quả cũng không cần nghĩ đến, chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Lúc này, Lôi Ảnh cũng không có đánh nhau nữa, chỉ thấy nó đã hóa thành bộ dáng của một con sói con, đang lười biếng ngồi trên vai Mục.
“Không biết sư phụ đang làm gì mà từ nãy tới giờ cứ nhắm mắt rồi đứng yên một chỗ…?” Lôi Ảnh tự hỏi trong đầu.
Kỳ thực, Mục hiện tại chính là đang dùng thần thức quét qua xung quanh, dường như hắn đang muốn tìm thứ gì đó, thành ra mới đứng yên một chỗ hơn nữa ngày.
Lại nói một chút về thần thức…
Trừ bỏ tất cả các dạng thể chất cũng như là thần thông đặc biệt, theo như thông thường, tu sĩ một khi đã đột phá được Trúc Cơ Sơ Kỳ thì sẽ có thể tự do sử dụng thần thức.
Tất nhiên thì không riêng gì tu sĩ, yêu thú cũng có thể làm như vậy, cơ mà điều kiện tiên quyết là phải đột phá được yêu thú cấp 2.
Nếu như Lôi Ảnh hiện tại có tu vi là yêu thú cấp 2 thì chắc chắn nó có thể tự do sử dụng thần thức, thậm chí còn có thể cảm nhận được thần thức của Mục nếu như được hắn cho phép.
Cuối cùng, trải qua hơn nửa ngày tìm kiếm, Mục cũng đã thu hồi thần thức lại, đôi mắt đỏ như máu liền lập tức được mở ra.
“Phù, xem ra là may mắn của ta không tệ, không ngờ rằng khu vực tĩnh lặng này lại có một loại thiên tài địa bảo.
” Mục thầm nghĩ.
Suy nghĩ vừa xong, Lôi Ảnh liền hỏi: “Sư phụ, người đã tìm được thứ gì rồi sao?”
“Đúng vậy, là một loại thiên tài địa bảo phụ trợ cho việc kết thành Nguyên Anh.
” Mục vui vẻ đáp.
Lôi Ảnh lại hỏi tiếp: “Sư phụ, thế rốt cuộc vật đó là gì?”
“Ta cũng không rõ, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên ta cũng chỉ cảm giác được mơ hồ, còn về phần vị trí cụ thể thì phải đi đến đó mới biết được…”
Dừng lại một lát, Mục lại tiếp: “Mặc dù không biết cụ thể đó là vật gì nhưng ta chắc chắn nó là một loại thiên tài địa bảo có thuộc tính băng hàn, phẩm chất lại vô cùng cao, nếu