Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua 10 vạn năm.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Sinh Mệnh Chi Hồ.
Gần bên bờ hồ, có một đám người đang đứng đó.
Nếu nhìn vào cách nói chuyện cùng cử chỉ thì có thể thấy người cầm đầu đám người này là một trung niên mặc trường bào màu đen.
Người này không ai khác chính là Thú Thần – Đế Thiên.
Sau khi nói chuyện xong, đám người liền đưa mắt hướng một bên bờ hồ mà nhìn lại.
Tại nơi đó được bao phủ bởi một tầng huyết vụ màu đỏ đậm dày đặc, không thể nhìn vào bên trong, nó dày đến mức mà ngay cả Đế Thiên dùng tinh thần lực dò xét cũng không thể xuyên qua được.
Chính vì thế mà cho đến bây giờ, hắn vẫn không biết tình hình bên trong là như thế nào.
Mấy ngày sau cái ngày mà mầm cây kia cao được một trượng thì vị ‘Chủ Thượng’ trong miệng Đế Thiên đã hạ mệnh lệnh là sẽ đích thân xuất thủ tiêu diệt cái cây này.
Lí do thì rất là đơn giản.
Bọn hắn không hề biết vật đó là cái gì mà nó lại có khả năng hấp thu một lượng lớn sinh mệnh lực, kém chút nữa bọn hắn cũng bỏ mạng trong đó.
Chính vì thế mà Đế Thiên đã đem chuyện này nói cho vị ‘Chủ Thượng’ kia, thành ra mới có chuyện vị đó tự thân xuất thủ.
Nhưng điều không thể ngờ hơn đã xảy ra, vị đó dù có thi triển thủ đoạn gì thì cũng không thể phá hủy nổi lớp huyết vụ bên ngoài, còn về cái cây bên trong thì không cần bàn tới nữa.
Thời gian trăm năm sau đó, cái cây kia cũng không có dị động gì.
Trong thời gian này, đám người Đế Thiên đã thử đủ mọi cách để xuyên qua tầng huyết vụ kia nhưng đều vô vọng.
Dần dần, bọn hắn cũng buông xuôi, chỉ phái người thường xuyên theo dõi, để ý động tĩnh.
Thẳng cho tới đúng trăm năm từ ngày mà mầm cây xuất hiện, lại một lần nữa, một lượng lớn sinh mệnh lực từ Sinh Mệnh Chi Hồ lại bị mầm cây kia hấp thụ.
Sau khi hấp thụ xong thì lại cao thêm một trượng, còn về đám huyết vụ xung quanh thì đậm đặc hơn một phần, khiến cho việc nhìn từ bên ngoài vào trở nên khó khăn.
— QUẢNG CÁO —
Thời gian cứ tiếp tục trôi, cứ cách một trăm năm, cái cây kia lại thôn phệ một lượng lớn sinh mệnh lực từ Sinh Mệnh Chi Hồ rồi sau đó cao lớn thêm một trượng, đám huyết vụ xung quanh lại càng đậm đặc hơn.
Thẳng cho đến khi không thể nhìn xuyên qua đám huyết vụ thì cái cây nọ đã cao được một trăm trượng, cũng tức là đã một vạn năm trôi qua.
Quay trở về hiện tại, đám người Đế Thiên vẫn hồi hộp, lo sợ không thôi, ngay cả vị ‘Chủ Thượng’ kia cũng phóng tinh thần lực tập trung vào đám huyết vụ.
Lí do rất rõ ràng, theo lý thuyết thì vật trong huyết vụ chính là một cái cây, nói rõ ra là một hồn thú hệ thực vật.
Mà hồn thú khi tu luyện đến 10 vạn năm thì có thể hóa thành hình người.
Đám người Đế Thiên muốn nhân cơ hội này giao tiếp với đối phương.
Việc này cũng thật bất đắc dĩ, bởi vì căn bản trong 10 vạn năm qua bọn hắn không thể giao tiếp với đối phương.
Đối phương là địch hay là bạn còn chưa thể xác định qua.
Nếu như là địch thì trực tiếp giết chết bởi vì theo lý thuyết thì sau khi hóa hình thành người, đây chính là thời gian suy yếu của hồn thú.
Đám người Đế Thiên muốn nhân cơ hội này diệt trừ hậu hoạn.
Còn nếu đối phương là bạn thì sẽ lập tức cung cấp cho đối phương mọi điều kiện để tu luyện.
Bởi vì, khi đối phương vừa mới xuất hiện thì đã suýt chút nữa lấy đi mấy cái mạng của bọn họ, cho nên thực lực sẽ không yếu, nói trắng ra cực kỳ khủng bố.
Nếu có thể lôi kéo đối phương cùng bọn hắn chống lại Thần Giới thì khả năng cao là thành công giành lại được.
Lại qua mấy ngày, đám huyết vụ bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Vốn dĩ là một màu đỏ sẫm dày đặc, qua mấy ngày trôi qua liền nhạt đi rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn vào bên trong bằng mắt thường.
Mười ngày sau, đám huyết vụ đã hoàn toàn biến mất.
Bên trong là một vùng đất khô cằn, không có một loài thực vật nào sinh sống.
Tại vị trí trung tâm là một cái cây cổ thụ màu đỏ