Ở một bên, mắt thấy tình hình có chút không ổn, Băng Long Vương liền hả cái miệng khổng lồ của nó ra, một quả cầu màu lam với hàn khí bức người nhanh chóng được hội tụ…
Đùng…!!!
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu lam từ trong miệng của Băng Long Vương bắn ra, nhắm thẳng hướng về phía Trương Thanh Trúc mà bay tới.
“Không ổn!” Trương Thanh Trúc trong lòng thầm kêu lên một tiếng.
Bởi vì một kích này của Băng Long Vương thực sự quá nhanh, Trương Thanh Trúc vì lúc trước thi triển hồn kỹ đưa Hỏa Long Vương vào huyễn cảnh, căn bản không có thời gian chú ý đến Băng Long Vương, cho nên không thể kịp tránh né, đành chỉ có thể ngạnh kháng.
Có điều, Trương Thanh Trúc cũng không phải là hạng người dễ bỏ cuộc, tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, chính vì thế mà nàng liền thi triển cái hồn kỹ thứ tư của bản thân, hy vọng có thể tránh thoát được công kích.
“Đệ Tứ Hồn Kỹ - Hư Vô!”
Lời vừa dứt, cái hồn hoàn ngàn năm dưới chân của Trương Thanh Trúc liền lập tức lóe sáng, kéo theo đó là sự biến hóa cực nhanh của cơ thể của nàng.
Vốn là một thân ảnh xinh đẹp đang bay ở trên không trung, thì nay lại biến thành một cái huyễn ảnh, hư hư thực thực, nhìn giống như chỉ là một cái tàn hồn.
Cùng lúc đó, công kích của Băng Long Vương cũng đã bắn tới, khoảng cách đã rất gần, cơ hồ chỉ cách khoảng vài trượng.
Chỉ có điều, khi vừa chạm tới Trương Thanh Trúc, công kích của Băng Long Vương giống như là không bị vật gì cản trở, trực tiếp bắn xuyên qua…
Rầm…!!!
Sau khi bắn xuyên qua người của Trương Thanh Trúc, luồng ánh sáng màu lam kia sau khi bay được một đoạn thì cuối cùng đã đâm thẳng vào một tảng đá lớn phía sau nàng, khiến tảng đá đó nổ tan tành, khói bụi bay mịt mù.
Sở dĩ, Trương Thanh Trúc có thể bình yên vô sự để cho công kích của Băng Long Vương bắn xuyên qua bản thân như vậy, chính là nhờ cái hồn kỹ thứ tư của nàng - Hư Vô.
Hư Vô là cái hồn kỹ mà Trương Thanh Trúc nhận được sau khi hấp thu hồn hoàn từ một đầu Hư Ảnh Thố tu vi 8000 năm.
Để mà có được cái hồn kỹ này, Trương Thanh Trúc cùng ca ca của nàng - Trương Vô Kỵ đã bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tìm được một đầu hồn thú ưng ý, mặc dù rất vất vã nhưng kết quả thu về rất xứng đáng…
Cái hồn kỹ này không có khả năng công kích cũng như là phòng thủ, mà chỉ có một tác dụng duy nhất…
Đó chính là kéo người thi triển vào một không gian khác, hoàn toàn miễn dịch với tất cả các loại công kích.
Mặc dù khi thi triển cái hồn kỹ này ra, bản thân Trương Thanh Trúc sẽ không thể di chuyển được, nhưng đổi lại, nàng có được khả năng tránh né những công kích bất ngờ.
— QUẢNG CÁO —
Lấy thực lực của Tương Thanh Trúc lúc này, thời gian thi triển Hư Vô có lẽ là vào khoảng 10 giây.
Tiếp đó, 10 giây đã trôi qua…
Bởi vì cảm thấy không thể thương tổn được Trương Thanh Trúc, cho nên Băng Long Vương cũng đã đình chỉ công kích, luồng ánh sáng màu lam kia cũng vì vậy mà biến mất.
Sau khi đã xác nhận an toàn, Trương Thanh Trúc cũng dừng thi triển Hư Vô, thân thể của nàng liền trở về hiện tại.
Nàng thầm thở ra một hơi: “Thật là may mắn!!!”
Phía bên kia, sau khi Trương Thanh Trúc dừng thi triển hồn kỹ và bị công kích của Trương Vô Kỵ làm cho thức tỉnh, Hỏa Long Vương liền lách người, bay sang một bên, tránh né toàn bộ đao khí của Trương Vô Kỵ.
Rầm… Rầm… Rầm… !!!
Bởi vì đã mất đi mục tiêu công kích, cho nên toàn bộ công kích của Trương Vô Kỵ đều bị đánh trật, tất cả đều rơi xuống dưới đất, làm chấn động cả một khu vực xung quanh.
Mặc dù không có gây ra động tĩnh gì quá lớn nhưng cơn chấn động vừa rồi đã lan tới nơi Mục đang ngồi chữa thương, làm cho hắn phải tạm thời dừng việc chữa thương lại, đem thần thức phóng ra, quan sát một hồi xung quanh, sau khi xác nhận không có gì đáng lo, hắn mới ngồi xuống tiếp tục luyện hóa dược lực, nhanh chóng ổn định lại thương thế.
Nhận thấy được điều này, Trương Vô Kỵ lập tức truyền âm cho Trương Thanh Trúc: “Thanh Trúc, mau chóng dụ hai cái đầu rồng này ra chỗ khác, đừng để ảnh hưởng tới Mục đại ca.
”
“Được, ca ca!” Trương Thanh Trúc lập tức đáp.
Ngay sau đó, hai người liền lập tức bay ra một đoạn xa.
Thấy hành động của hai huynh muội nhà họ Trương như vậy, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương cũng lập tức bay theo, tiếp tục chiến đấu.
Hành động này của hai đầu long vương cũng không phải là tha cho Mục, mà là bởi vì đặc tính của oán linh, phàm là trong phạm vi của nó, oán linh sẽ tự tìm đến các sinh vật sống, sinh vật nào càng mạnh thì càng bị nhiều oán linh đuổi giết.
Trong suy nghĩ của hai đầu long vương, xét về tu vi, nếu như so sánh với hai huynh muội nhà họ Trương, thì Mục căn bản chẳng là cái gì hết.
Chính vì vậy mà mới có chuyện Hỏa Long Vương và Băng Long Vương gạt bỏ Mục sang một bên mà đuổi theo Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc.
***
— QUẢNG CÁO —
Lạc Nhật Sâm Lâm…
Tại một nơi nào đó, cách xa nơi Mục đang chữa thương…
Nếu như còn có người không bị hai tiếng rống kinh khủng của