Ngay lập tức, hai tấm phù trên tay Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc liền loé sáng, hồn lực của hai người cũng vì thế mà bị hút vào trong, nếu như không phải là Phong Hào Đấu La thì e rằng đã chết vì cạn kiệt hồn lực rồi.
Keng… Keng…!!!
Hai thanh âm của kim loại vang lên…
Lúc này, hai tấm phù lục đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là hai thanh cự kiếm ở phía trên đỉnh đầu của Trương Thanh Trúc và Trương Vô Kỵ.
Cơ hồ là cùng một lúc, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đồng thời hô lên: “Chém!!!”
Lời vừa ra, hai thanh cự kiếm chợt động, lập tức lao thẳng xuống đầu của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, chúng bay với một tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Nếu như là bình thường, đối mặt với cái loại công kích này, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương có lẽ sẽ dễ dàng tránh được, thế nhưng lần này lại khác…
Chỉ thấy Hỏa Long Vương và Băng Long Vương đều nằm rạp xuống đấy, cơ thể không hề động đậy, run rẩy liên hồi, trông giống như là bị một thứ gì đó áp chế vậy.
Rầm… Rầm…!!!
Cơ hồ là cùng một lúc, hai tiếng nổ lớn liền vang lên…
Tiếp đó…
Gàoooo… Gàoooo…
Chỉ thấy Hỏa Long Vương và Băng Long Vương gầm lên một tiếng thảm thiết, sau đó thì không còn động đậy nữa, khí tức trên người cũng bắt đầu yếu đi, cơ hồ là chỉ còn một chút nữa là sẽ chết.
Nhìn thấy một màn như vậy, từ trên bầu trời, Mục lập tức lao xuống, rất nhanh đã tới bên cạnh hai thanh cự kiếm kia.
Chỉ thấy Mục hai tay bấm pháp quyết, linh lực trong cơ thể cũng vì thế mà điên cuồng vận chuyển, tất cả đều truyền vào trong hai thanh cự kiếm.
Qua một hồi lâu, Mục hô một tiếng: “Phong!!!”
Lời vừa dứt, hai thanh cự kiếm đột nhiên loé sáng, sau đó thì toàn thân của nó bắt đầu biến đổi, rất nhanh liền đã trở thành hình dạng của một tấm phù.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, Mục truyền âm: “Vô Kỵ, Thanh Trúc, mau truyền hồn lực cho ta.
”
Nghe thấy vậy, rất nhanh, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đã bay đến phía sau lưng của Mục, cả hai đều đặt tay lên lưng của hắn, sau đó thì vận chuyển hồn lực, truyền vào.
Bởi vì nhận lấy một lượng linh lực cực lớn, vệt ánh sáng kia càng ngày càng chói hơn, cơ hồ là không thể nhìn bằng mắt thường.
Đột nhiên…
Gàoooo… Gàoooo…
“Không…” Thanh âm của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương đồng thời vang lên.
Cùng lúc đó, hai vệt sáng kia cuối cùng đã vụt tắt, hai thanh cự kiếm ban nãy cũng đã biến mất, để lại hai tấm phù lơ lửng giữa không trung.
Có điều, hai tấm phù này cũng không có giống với lúc trước, bên trên không có hình một thanh cự kiếm nữa, mà thay vào đó là một cái đầu rồng, một lam, đỏ.
Cuối cùng, Mục liền bảo Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc thu hồi hồn lực, còn bản thân thì nhanh chóng đem hai tấm phù kia cho vào túi trữ vật.
Mục nói: “Hai đứa, dùng cái này đi, mau chóng khôi phục hồn lực!”
“Vâng, Mục đại ca!” Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đồng thanh đáp.
Tiếp đó, hai huynh muội nhà họ Trương này, mỗi người ăn vào mấy viên đan dược mà Mục đưa cho, sau đó thì trực tiếp ngồi xuống luyện hoá dược lực, nhanh chóng khôi phục hồn lục.
Về phần Mục, sau khi đưa đan dược cho Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc phục dụng, hắn lúc này chính là đem thần thức quét qua chỗ này một lần.
Qua một lúc, sau khi thu hồi thần thức, Mục âm thầm hít vào một ngụm lương khí: “Không hổ là oán linh do Hoá Thần Kỳ tạo thành, sức công phá quả thực đáng sợ.
”
Sau khi cảm thán một câu, Mục lại quay đầu, nhìn về phía hai cái xác của Hoả Long Vương và Băng Long Vương, âm thâm hồi tưởng lại những gì đã trải qua nửa ngày nay.
Đầu tiên thì phải kể đến việc Mục muốn tìm nguyên liệu để luyện chế Nhật Nguyệt Song Kiếm.
Vốn nghĩ rằng bản thân sẽ có thể lấy được hai bộ long cốt một cách dễ dàng, nhưng Mục thật không ngờ rằng bản thân lại đụng phải oán linh, nếu không phải Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đến kịp thì chắc có lẽ hắn đã bỏ mạng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng việc gặp phải oán linh cũng không phải là chuyện xấu, ít ra lần này, ngoài hai bộ long cốt dùng để luyện chế Nhật Nguyệt Song Kiếm ra thì Mục còn thu hoạch được hai cái nguyên thần của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương.
(Tác: nguyên thần là linh hồn nha các đạo hữu, đây là cách gọi bên tu tiên :v)
Hỏa Long Vương và Băng Long Vương chưa chết sao?
Tất nhiên là không, bọn chúng kỳ thực đã chết từ rất lâu rồi, cho nên mới có thể hoá thành oán linh.
Có điều, mặc dù lần này quả thực quá nguy hiểm, suýt chút nữa thì phải bỏ mạng, thế nhưng thu hoạch của Mục lại vượt qua dự tính.
Tại tu tiên giới, đối với một tu sĩ Kết Đan Kỳ mà nói, ngoài việc luyện chế cho bản thân một cái bản mệnh pháp bảo ra thì còn phải tìm một cái khí linh thích hợp cho pháp bảo