Rất nhanh, qua nửa canh giờ đi bộ, tên nam tử kia đã dẫn Mục tới một khu toàn là các dãy nhà, trông vô cùng xa hoa, tráng lệ.
“Chính là nơi này.
” Nam tử kia liền nói.
“Hừm, không tệ, rất thích hợp với ta.
” Mục lạnh lùng đáp.
“Ngài nên cẩn thận một chút, những người ở nơi này đều là Hồn Thánh, thậm chí còn có Hồn Đấu La.
” Nam tử kia lên tiếng nhắc nhở.
“Ta biết rồi.
” Mục đáp.
Nói xong, Mục liền nhắm hai mắt lại, đem thần thức thả ra, rất nhanh đã đem toàn bộ khu vực này nắm rõ trong lòng bàn tay.
Có vẻ như tại Sát Lục Chi Đô, thần thức của Mục không có bị lực lượng của Hóa Thần Kỳ ngăn cản, chính vì thế mà hắn rất nhanh đã tìm được một nơi thích hợp cho bản thân.
Sau khi đã chọn được nơi thích hợp, Mục liền mở mắt ra, chỉ tay về hướng đó, hỏi: “Người ở tại nơi đó có thực lực gì?”
Nam tử kia không có lập tức trả lời ngay, mà tập trung nhìn về nơi mà Mục chỉ đến.
Sau khi đã xác nhận chính xác vị trí, hắn liền nói: “Người sống trong nơi đó là một nữ nhân, nàng gọi là Lưu Vân, có thực lực là Hồn Thánh.
”
“Hồn Thánh sao, vậy thì chọn nơi đó vậy.
” Mục vừa nói xong thì nhanh chóng tiến tới.
Kỳ thực, trong Sát Lục Chi Đô, Mục có thể ở bất cứ chỗ nào.
Sở dĩ, hắn chọn tòa nhà đó là bởi vì… khí huyết tại nơi đó tập trung rất nhiều, rất thích hợp để hắn tu luyện cũng như là chuyển hóa Huyết Tinh.
***
Rất nhanh, qua vài hơi thở, Mục đã tới trước cửa của tòa nhà này.
Nhìn lấy tòa nhà tráng lệ phía trước, Mục chỉ đảo mắt qua nhìn một lần, sau đó thì đem thần thức thả ra, bắt đầu tiến hành quan sát xung quanh.
Rất nhanh, bằng vào thần thức cường đại của mình, Mục đã phát hiện được chủ nhân của tòa nhà này.
Đó là một mỹ phụ tầm khoảng 30 tuổi, đang nằm uể oải trên một cái giường, hoàn toàn không có một chút phong phạm của một tên Hồn Thánh.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, Mục liền đem thần thức thu hồi, nhanh chóng triệu hoán ra Nhật Nguyệt Song Kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
Oong… Oong…
— QUẢNG CÁO —
Nhật Nguyệt Song Kiếm vừa ra, ngay lập tức, trong phạm vi 10 trượng xung quanh, nhiệt độ liền đột ngột thay đổi, một bên thì nóng như lửa đốt, bên còn lại thì giá lạnh như băng phong.
Thậm chí, đứng bên cạnh Mục, tên nam tử kia cũng không kịp thích ứng sự biến đổi này, lập tức liền nhăn mặt, thối lui ra vài bước.
Kỳ thực, việc phải chiến đấu với một tên Hồn Thánh thì Mục cũng không lạ gì, chẳng phải trước khi tiến vào Sát Lục Chi Đô, hắn cũng đã giết qua một tên sao?
Có điều, lần này, Mục cũng không vì thế mà nương tay, hắn lúc này chính là muốn kiểm chứng xem thực lực của Hồn Thánh khi không dùng hồn kỹ thì sẽ ra sao, từ đó sẽ điều chỉnh lại các thủ đoạn giết người của bản thân.
Tiếp đó, Mục cùng với Nhật Nguyệt Song Kiếm lập tức liền xông vào tòa nhà…
Rầm…
Ngay tức khắc, một tiếng nổ kinh khủng vang lên, làm cho một khu vực của Sát Lục Chi Đô rung lắc dữ dội.
Mặc dù động tĩnh mà Mục gây ra rất lớn, nhưng hình như cũng không có ai quan tâm cả, một phần thì chắc do là việc chém giết ở đây đã quá đỗi bình thường, phần còn lại thì chắc là do tiếng xấu của Lưu Vân, khiến cho người khác không dám đến gần.
Rất nhanh, từ trong tòa nhà, hai thân ảnh liền lao ra bên ngoài…
Người đầu tiên lao ra là một nữ nhân, toàn thân nàng được bao bọc bởi một lớp y phục màu tím nhạt, bên trên có điểm một ít một ít hoa văn, trông vô cùng cao quý.
Thế nhưng, lúc này đây, Lưu Vân lại vô cùng chật vật, máu trên khóe miệng cũng đã ứa ra, thậm chí, ngây trên bụng nàng cũng có một nhát kiếm để lại, nàng chỉ có thể một tay chặn máu từ vế thương, một tay cầm lấy vũ hồn.
Vũ hồn của Lưu Vân gọi là Hồng Vân Thương, là một cây thương màu đỏ, bên trên có khắc một số hoa văn kỳ lạ, rất giống hình các đám mây, trông vô cùng sống động.
“Khốn kiếp, ta thua rồi, nơi đó bây giờ là của ngươi…” Mắt thấy Mục vẫn tiếp tục truy đuổi, Lưu Vân liền gầm lên.
Có điều, Mục căn bản là không hề quan tâm nàng nói gì, chỉ thấy hắn thả Nhật Nguyệt Song Kiếm trong tay ra, nhanh chóng đánh ra mấy cái pháp quyết.
“Nhật Nguyệt Tề Huy!”
Lời vừa ra, hai thanh cự kiếm trên đầu Mục liền phát ra ánh sáng chói loá, bắt đầu biến thành hai hư ảnh mặt trời và mặt trăng.
Mục đưa tay phải chỉ về phía của Lưu Vân, hô lên: “Đi!”
Ngay lập tức, hai cái hư ảnh mặt trời và mặt trăng liền lao xuống với một tốc độ cực kỳ kinh khủng, nhắm thẳng về phía Lưu Vân.
— QUẢNG CÁO —
Mắt thấy Mục không chịu bỏ qua mà vẫn tiếp tục tấn công, bản thân lại không có biện pháp để tránh né, Lưu Vân hét lên: “Khốn kiếp, ta liều với ngươi…”
Chỉ thấy Lưu Vân lập tức dừng lại, hai tay liền cầm chặt Hồng Vân Thương, mặc cho vết thương ngay giữa bụng vẫn còn đang chảy máu.
Mặc dù không thể triệu ra hồn hoàn và thi triển ra hồn kỹ, nhưng hồn lực của