Khoảng chín giờ sáng, Cao Chí Dũng lái xe dừng ở trước cửa nhà máy, bây giờ anh ta không thể vào được, bảo vệ trợn to mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Dựa vào trên xe hút thuốc, trong lòng có uất ức không nói ra được thành lời, quay đầu liếc mắt nhìn bảo vệ gác cổng, trong lòng thầm nói một câu, anh để ông đây đợi thêm lúc nữa, chắc chắn sẽ ném hết đống hàng hóa này của các anh đi.
Tháng mười mùa thu vàng, trời cao không khí trong lành, nhiệt độ sáng sớm giảm xuống tầm mười độ, người dân miền bắc đã lấy quần áo mùa thu mặc vào, cây cối ở hai bên đường lớn đã trụi lủi.
Tất cả đều cho thấy mùa đông giá rét sắp đến, có thể nhìn thấy khỏi đen bốc lên từ xe ba bảng đang kéo than trên đường cái, khi cái xe đó chạy ngang qua thì mới nhìn thấy một chiếc xe Santana quay lại.
Lục Tam Phong cửa sổ xe xuống còn lấy tay vỗ không khí, hỏi: "Sao không đi vào?" "Người ra không cho vào!" Cao Chí Dũng lẩm bẩm một câu, trên mặt tràn ngập khó chịu. "Lên xe!" Lục Tam Phong dặn dò một tiếng.
Xe dừng ở cửa ra vào, Lục Tam Phong ấn còi, bảo vệ ngồi ở đó liếc nhìn ra ngoài, không để ý, bưng chén trà của mình lên uống một hớp, tiếp theo phun lá trà ra.
Lục Tam Phong dùng tay ấn còi, đối phương có chút tức giận, đứng lên mở cửa sổ ra hét lớn: "Bẩm cái gì mà bẩm? Khu xưởng không cho phép người ngoài tiến vào, không biết à?"
Đối phương nói xong đóng cửa sổ lại, trong miệng chửi bởi.
Lục Tam Phong tắt xe, xuống xe, trực tiếp co người nhảy vào cửa, Cao Chí Dũng nhảy vào theo, hai người mở cửa phòng bảo vệ rồi đi vào. "Làm gì? Anh định làm gì?" Bảo vệ đặt phích nước nóng chuẩn bị đổ nước trong tay xuống, có chút lo lắng nhìn hai người nói: "Hai người đã không phải lãnh đạo nơi này, đừng tưởng rằng tôi không biết là đã thay chủ rồi, gây sự nữa thì tôi sẽ đi gọi người." "Đức cmn hạnh này, anh không chịu đòn thì ai chịu?" Lục Tam Phong mắng một câu, nhấc chân đạp một cước, Cao Chí Dũng đi tới đấm đá, đem tất cả sự sỉ nhục mấy ngày nay phải chịu, trút hết lên người anh ta.
Người của bộ an ninh chạy đến, đội trưởng thấy là Lục Tam Phong, đứng ở cửa không dám vào.
Lục Tam Phong đẩy cửa đi ra, nhìn chằm chằm đảm người trước mắt này, trầm giọng nói: "Tôi còn là cổ đông ở nơi này, tránh hết ra!" "Tránh ra!" Đội trưởng bảo vệ xua xua tay, bảo mọi người nhường đường, mở cửa, Lục Tam Phong chạy như bay vào trong. "Đội trưởng, anh ta đánh tôi, ngoại trừ lãnh đạo, người ngoài không được phép vào khu xưởng, tôi nói với bọn họ, bọn họ lại đánh tôi." Người bảo vệ kia mặt mũi bầm dập khóc lóc tố cáo nói: "Hai người bọn họ không phải là người của nhà máy chúng ta." "Cậu định đoạt được à? Lãnh đạo nhà máy do một mình bảo vệ cậu định đoạt được sao? Người ta ở trên đánh nhau ác liệt, cậu gào thét theo làm gì?" "Thế nhưng mà hôm qua tổng giám đốc Vương đã ra lệnh, bây giờ là thời điểm đặc biệt, dám để người không liên quan tới, tôi sẽ mất chén cơm nha!" "Con mẹ nó cậu không biết đứng lên đi WC để hút điều thuốc à? Chức vụ này của chúng ta quy định không thể đi WC sao? Bọn họ đến khi cậu đi WC, trách cậu được à?" "Tôi.." "Nhìn xa trông rộng một chút đi, đáng đời bị đánh!"
Lục Tam Phong trực tiếp dừng xe dưới tòa nhà văn phòng, phía trước đã dừng mấy chiếc xe, trước đây nhà máy cho Cao Chí Dũng một chiếc xe Santana, bây giờ Vương Hữu Cảnh đang lái nó.
Không ít người ở văn phòng thò đầu ra nhìn, phát hiện Lục Tam Phong trở về, trong nháy mắt từng văn phóng lớn nổ tung. "Là tổng giám đốc Lục!" "Tổng giám đốc Lục trở về, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn." "Không phải mấy người muốn đi chất vấn anh ta về việc tham ô tiền của nhà máy sao, người ta tới rồi, đi hỏi thôi!" "Sợ anh ta cái gì chứ, đi, hỏi anh ta, tầng quản lý chúng ta nằm cổ phần, dựa vào cái gì anh ta cầm hoa hồng?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chỉ có một người la hét muốn đi tìm Lục Tam Phong, những người khác tôi nhìn anh một cái, anh nhìn tôi một cái, cũng không động đậy, mặc dù Lục Tam Phong không thường ở nhà máy, chỉ có điều oai phong của anh vẫn ở đây, có một ít truyền thuyết liên quan đến anh vẫn luôn lưu truyền trong nhà máy.
Không sợ? Đó là giả!
Đi vào hành lang, thỉnh thoảng có người nhìn qua tấm kím, Lục Tam Phong có thể cảm thấy được từng ánh mắt nhìn mình, có sợ hãi, có tham lam, có nhát gan, có chế giễu, nhiều hơn là tính công kích.
Đến tổng giám đốc, văn phòng của xưởng trưởng phát hiện không có ai, đi về phía trước hai bước là văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị, mở cuẩ, Vương Hữu Cảnh ngồi trên ghế ông chủ hút thuốc, trước mặt anh ta ngồi bốn, năm tầng quản lý, trên bàn đặt một đống biểu bảng báo cáo.
Anh ta nửa nằm, hai chân đặt trên bàn làm việc, trên mặt mấy người trước mặt mang theo nụ cười nịnh hót, rất cung kính, cửa bị đẩy ra, Vương Hữu Cảnh cau mày nói: "Đến không biết gõ cửa sao?"
Lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tam Phong, theo bản năng đặt chân xuống, Vương Hữu Cảnh chỉ gặp Lục Tam Phong một lần, là vào lúc họp hồi tháng năm, khi anh ta vừa thăng chức lên làm quản lý cấp trung của phòng thị trường.
Thường ngày tiếp xúc nhiều nhất là quản lý phòng thị trường, trong ấn tượng của anh ta, Lục Tam Phong chỉ cần nói một câu thì người phòng thị trường phải chạy gãy cả chân, quyền sống quyền chết ở trong tay người ta, trong ngày thường người được nhắc đến nhiều nhất chính là Trương Phượng Tiên, là người phụ nữ trẻ tuổi nhưng lại giàu kinh nghiệm, trước đây anh ta nghĩ muốn cho em gái mình vào đây.
Em gái của Vương Hữu Cảnh cũng coi như là xinh đẹp, thế nhưng mà thăm dò một chút, Trương Phượng Tiên người ta là du học từ nước ngoài về, thân phận và bối cảnh đều không đơn giản, chết tâm.
Sau một thời gian ngắn hoang mang, Vương Hữu Cảnh nhớ tới bản thân mình bây giờ là tổng giám đốc, bình tĩnh lại. "Không biết gõ cửa à?" "Ông hiện giờ là tổng giám đốc, chạy đến văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị làm gì?" Lục Tam Phong liếc mắt nhìn mấy người trước bàn nói: "Không có chuyện của mấy người, ra ngoài
đi."
Mấy người có chút do dự, đều nhìn chằm chằm vào Vương Hữu Cảnh. "Hiện tại cút vẫn còn kịp!" Lục Tam Phong lớn tiếng quát lên.
Mấy người đứng dậy hốt hoảng chạy đi, Cao Chí Dũng đi tới đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ đóng cửa đánh chó, Vương Hữu Cảnh hoảng sợ, vội vàng nói: "Tôi nói với các anh, đánh người là phạm phát đó!"
Lục Tam Phong ngồi xuống châm điều thuốc, biểu cảm trên mặt tràn đầy cân nhắc, nhìn ông ta nói: "Ông đang ở thành phố của tôi, đi ra ngoài hỏi thăm một chút, hỏi Lục Tam Phong đánh người thì hậu quả như nào."
Trên gáy Vương Hữu Cảnh đã có mồ hôi, trong ảnh mắt có chút sợ hãi, lời đồn liên quan đến Lục Tam Phong rất nhiều người đều nghe qua, con nuôi của lãnh đạo nào, ở phòng khiêu vũ đập lão đại ở thành phố bên cạnh, quan hệ với thế lực trong đó không phải là thứ mà một nhân vật nhỏ như ông ta có thể so sánh được.
Bây giờ không phải ai cũng có điện thoại di động, đánh gãy chân thì đánh gãy chân, thế lực yếu thì đền ít tiền, ngang tàng không để ý đến cái gì gọi là thắng chột làm vua xứ mù? "Tôi... Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, cậu đừng làm khó tôi." Vương Hữu Cảnh giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. "Tôi cũng không làm khó ông, chỉ hỏi ông một chuyện, bảo vệ ở cửa ra vào không cho tôi vào trong, là do ông ra lệnh sao?" Lục Tam Phong nhả điếu thuốc hỏi. "Là tôi nói với anh ta..."
Lục Tam Phong đứng lên, giơ tay đánh một cái tát. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Mấy phút sau, trên khuôn mặt của Vương Hữu Cảnh xuất hiện dấu tay, cả người cô cùng nhếch nhác ôm một đống đồ ra ngoài, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Lục Tam Phong vốn muốn gặp vị giám đốc Lưu kia một chút, không ngờ đối phương không có ở đây, xem một lượt biểu bảng báo cáo trên bàn, trong thời gian ngắn không có tình trạng gì, sản xuất, phía thị trường đã có luật của riêng mình, có thể tự xoay chuyển, khi vượt qua được một tháng này, sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thị trường cũng sẽ chấn động, nói không chừng những doanh nghiệp khác cũng nhân cơ hội này mà nổi dậy. "Nói cho tất cả tầng quản lý, không đến họp cũng không vấn đề gì, ghi tên lại là được rồi." Lục Tam Phong dặn dò nói.
Mười mấy phút sau toàn bộ tầng quản lý đều đối mặt với lựa chọn khó khăn, có đi hay không, không ít người tỏ vẻ không đi, anh có gan thì đã đuổi mình ra rồi, còn đánh Vương Hữu Cảnh, chẳng qua ỷ vào thân phận lưu manh của mình.
Người nào không biết Lục Tam Phong trước đây chính là đồ lưu manh, chuyện đánh nhau với anh mà nói là như cơm bữa, thế nhưng anh gọi nhiều người như vậy đến làm gì?
Trong phòng họp có hai mươi ba mươi con người đến, chỉ có quản lý phòng thị trường, phòng mua bán, vài quản lý chi nhánh của bộ sản xuất đến, những cái khác đều là thưa thớt nhân viên, hoặc là trưởng phòng.
Lục Tam Phong ngồi xuống, mở miệng nói: "Hội đồng quản trị của công ty gặp ít nguy hiểm, là vấn đề của tôi, là trách nhiệm của tôi, bởi vì thời gian dài không quản lý nên mới tạo thành cục diện như này, xảy ra chuyện thì phải giải quyết, tôi hi vọng mỗi bên, nói với những người không đi kia, bởi vì Lục Tam Phong ở đây, thực phẩm Phong Giai mới là thực phẩm Phong Giai, không phải bởi vì thực phẩm
Phong Giai tạo ra Lục Tam Phong!" Mấy người ở đây xe xong gật đầu, xí nghiệp phát triển lớn mạnh, nhưng mà xí nghiệp này vẫn là linh hồn của Lục Tam Phong. "Đầu tiên, dùng danh nghĩa của tôi, đăng một tuyên bố trên báo, về việc hình thành ba cổ đông lớn đầu tư bỏ vốn này tuyên bố vô hiệu, tiếp theo đóng băng cổ phần của tầng quản lý, còn có, mấy con dấu của tôi giờ còn hay là bị mất rồi?” "Chính là con dấu tài vụ bị tổng giám đốc Lý cầm đi, bây giờ cũng không phê duyệt được tiền!” "Vậy thì kệ đi, hôm nay chỉ nói chút chuyện này, chuyện khác không nói, mọi người ai cũng có việc bận, tan họp!” Lục Tam Phong đứng lên đi ra ngoài.
Người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không biết tại nạn này của thực phẩm Phong Giai có thể vượt qua được không.
Trên đường trở về văn phòng, Lục Tam Phong nói với Cao Chí Dũng: "Gọi điện thoại cho Đỗ Lam Minh, bảo anh ta đi máy bay đến Sông Hương, đi tuyên bố rằng thủ tục đầu tư bỏ vốn là bất hợp pháp, xế chiều này anh đi đến toàn án địa phương một chuyến, ra giấy tờ xác nhận, nói tôi có cổ phần hợp pháp của thực phẩm Phong Giai, lỡ như lúc xuất hiện cãi vã, lấy cái này cũng có thể chống đỡ được mấy ngày” "Tổng giám đốc Lục, bây giờ tầng quản lý đã mất khống chế, nghe nói giám đốc Lưu kia đồng ý cho bọn họ lợi ích vô cùng lớn. Cao Chí Dũng lo lắng nói. "Không có chuyện gì, sản xuất bình thường là tốt rồi, chỉ cần đấu thắng vị giám đốc Lưu này là xong. Lưu Tam Phong đi tới cửa phòng làm việc, lùi lại phía sau hai bước, mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, hỏi: “Vị giám đốc Lưu đang ở đâu?”
Trên bàn Vương Hữu Cảnh đặt một chiếc gương, bồi thuốc cho chính mình, cửa bị mở ra ông ta sợ đến run lên, lau khắp mặt. "Tôi không biết..." "Ông gọi điện thoại cho ông ta, bảo tôi mời ông ta ăn cơm, con dâu xấu xí thì cũng phải gặp mặt ba mẹ chồng nha, cũng nói là ở khách sạn Thiên Hương, bảy giờ tối gặp!” Lục Tam Phong nói xong đi về phòng làm việc của mình.