Lục Minh Thông sắp khoác lác Lục Tam Phong thành thần thánh rồi, giống như không có chuyện gì mà anh làm không được, ở đó có không ít đồng hương muốn nhờ Lục Tam Phong sắp xếp cho một công việc ở thành phố.
Lục Minh Thông đưa tay lên đồng ý hết rồi, rất hào sảng nói tất cả chỉ là vấn đề nhỏ!
Sau hơn một tiếng đồng hồ huênh hoang ở cổng thôn, mọi người giúp đỡ nâng xe lên, cuối cùng cũng lái xe tới cửa nhà hai lão, Lục Tam Phong xuống xe, đi qua nói: "Ba, con chỉ là một công nhân lao động nhỏ, không cần phải thổi phồng như vậy, sao con có thể sắp xếp nhiều người như vậy chứ?" "Không cần để trong lòng, làm người quan trọng nhất là gì? Là sảng khoái, quan tâm nhiều như vậy, bây giờ là ai khoe khoang, thì người đó lợi hại, tên nhóc con không hiểu." Lục Minh Thông khoát tay bộ dạng như ta là quan lớn, vào sân.
Lục Tam Phong cảm nhận ra được, có người ba cực phẩm như vậy, còn sợ ít chuyện sao?
Lão Nhị ở trong thôn có một căn nhà có sân, niên đại đã lâu, nghe nói từ thời ông cổ, nhìn từ bên ngoài vào vẫn còn thấy được nét đặc sắc của thời đại, sân nhà trước ba sau ba, hai cửa vào, căn nhà như vậy lúc ấy tuyệt đối là của người nhà giàu.
Lục Bỉnh Văn năm nay vừa tròn bảy mươi tuổi, đã bước vào cuộc sống người già mấy năm rồi, nhìn thấy Lục Minh Thông bước vào không nói chuyện, đối với đứa con này ông vẫn luôn không trông đợi lắm, không ngờ ngược lại nó lại thừa cơ vùng dậy. "Ba, con bố trí tiệc mừng thọ cho ba, khách sạn đều đặt xong rồi, giữa trưa ngày mai!" Lục Minh Thông đi lên trước mặt tràn đầy tươi cười. "Ừm, biết rồi." "Con cùng Lục Tam Phong lái xe đến đón ba, đi đến cao ốc của con ở một đêm, ngày mai trực tiếp đi đến khách sạn." "Lục Tam Phong cũng đến à?" Người đâu?" Ông cụ đeo kính viễn thị hỏi.
Lục Tam Phong vội vàng đi đến, mở miệng nói: "Ông nội, cháu ở đây!" "Nghe nói cháu ở trong thành phố phát tài rồi? Được lên làm lãnh đạo? Cho ba con hơn hai trăm triệu?" "Là may mắn thôi, không tính là lãnh đạo gì cả!"
Lục Tam Phong khiêm tốn nói. "Làm người, đi phải thẳng, làm việc phải ngay, đừng trông mong vào mấy thứ trộm cắp mà được dài lâu, ông nhìn thấy cháu lớn lên, bộ dạng của cháu ông rõ nhất, suốt ngày chỉ đi loanh quanh!"
Lục Tam Phong đột nhiên bị giáo huấn đến ngơ ngác luôn. "Được rồi, người ta làm tiệc mừng thọ cho ông, ông nói những lời vô dụng này làm gì?" Bà nội mở một bên nói.
Lục Tam Phong có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng, ông nội đối với chính gia đình của mình cũng không trông chờ gì, trong lời nói có ít nhiều từ ý xem thường, về phần nguyên nhân bên trong, anh cũng không rõ.
Buổi sáng mười giờ hơn, đưa hai cụ về đến trong thành phố, vừa mới tiền vào cửa nhà, liền nhìn thấy trong phòng khách có ba người ngồi, mẹ ngồi ở một bên nói chuyện, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi ngồi ở giữa, mặc quần áo bình thường, đeo một chiếc kính mắt màu vàng ánh kim, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo.
Bên cạnh là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt có vài phần giống với Lục Minh Thông, nhuộm tóc, cùng mẹ nói chuyện, trạng thái khuôn mặt cũng làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Về phần thanh niên trạc tuổi Lục Tam Phong ngồi bên cạnh người phụ nữ, vẻ mặt cử chỉ đều tràn ngập sự kiêu ngạo ngang ngược, tay trái cầm chìa khóa xe, tay phải cầm điện thoại di động. "Ba đến rồi à?" Lục Minh Nguyệt đứng lên, sắc mặt có chút vui vẻ. "Con gái đến lúc nào đấy?" Lục Bỉnh Văn bước vào phòng nói: "Căn cao ốc hỏng hóc này của nó leo mệt chết được." "Vừa rồi con còn nới vợ của Lão Nhị, bây giờ người có tiền còn ai ở cao ốc nữa, người ta đều ở nhà kiểu Tây, cũng chỉ có người trong thôn mới thấy ở cao ốc tốt, ba, Vu Mặc Nguyên nhà con nói rồi, sang năm nếu ba muốn ở, con sẽ mua một căn nhà kiểu Tây lớn" Lục Minh Nguyệt tủm tỉm cười nói. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lục Tam Phong theo phía sau nghe những lời nói như thế mắt trợn trắng, bây giờ có thể ở cao ốc đã không phải người rồi, còn nhà kiểu Tây? "Vẫn là con gái hiếu thảo mà!"
Lục Minh Nguyệt nhìn qua Vu Mặc Nguyên ngồi ở kia không nói tiếng nào, hướng về phía con nói: "Mau đứng lên nhường chỗ cho ông ngoại bà ngoại con, đứa nhỏ này, cũng không biết chào hỏi ai!" "Chào bà ngoại ông ngoại!" Vu Quang Lâm đứng lên mở miệng than mắng một câu nơi rác rưởi.
Lục Minh Thông đều đem tất cả để trong mắt, ngày xưa trong mấy người anh chị em, ông là người bị người ta xem thường nhất, bây giờ có tiền, lại vẫn là vẻ mặt này, trong lòng ông sao có thể thoải mái được. "Quang Lâm hiện tại đang làm gì đấy?" Lục Minh Thông hỏi. "Quang Lâm nhà tôi đang làm trong nhà máy, quản lý mấy chục người, dù sao cũng tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, lãnh đạo rất coi trọng, qua hết năm nói có mấy phân xưởng, để nó đi làm phó xưởng trưởng, không tính là gì, quy mô nhỏ mà thôi." Vẻ mặt Lục Minh Nguyệt đắc ý. "Đứa nhỏ này giống ba của nó, vừa nhìn thấy là biết là lãnh đạo!" Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn xúc động, tựa vào số pha nói: "Đứa con này của con gái tôi vừa thấy liền biết có tiền đồ, còn... Minh Thông, không phải con nói Lục Tam Phong ở nhà máy nào đó..."
Lục Tam Phong vẫn đứng ở cửa, nơi này cũng không phải rất lớn, Giang Hiểu Nghi đụng anh nói thầm: "Đi lên phía trước đi!"
Lục Tam Phong gặp rắc rối đến đau đầu, chuyện này cũng phải so sánh sao? Người nhà này ấu trĩ như vậy à?
Sớm biết như thể anh sẽ không quay lại, vốn dĩ anh đối với người nhà này không nhớ được bao nhiêu, càng không có nhiều tình cảm bên trong, đơn giản là vì ứng phó. "Lục Tam Phong hiện giờ cũng là lãnh đạo, phụ trách quản lý người khác!" Lục Minh Thông quay đầu lại kéo tay Lục Tam Phong lại đây, nói: "Nói với ông nội con, con quản lý bao nhiêu người?" "Con.... cũng chỉ quản cỡ ba năm mươi người!" Lục Tam Phong tự bịa một con số. "Là phó xưởng trưởng sao?" Lục Minh Nguyệt hỏi. "Vâng vâng vâng!" Lục Tam Phong gật đầu nói. "Cậu nói dóc, nhà máy mà cậu ở là Thực
phẩm Phong Giai nhỉ? Thực phẩm Phong Giai tổng cộng có sáu phó xưởng trưởng, tất cả tôi đều quen, đều là một nhóm bạn thân thường xuyên tụ tập ăn cơm uống rượu!" Vu Mặc Nguyên ngẩng đầu, vểnh chân bắt chéo nói: "Cậu thật sự ở Thực phẩm Phong Giai?"
Sáu phó xưởng trưởng?
Lục Tam Phong âm thầm nhíu mày, nhiều phó xưởng trưởng như vậy làm gì, anh cũng không biết có sáu phó xưởng trưởng, xưởng trưởng thành phố này hình như là tên cái gì Vương.
Lục Tam Phong lúc ở đại hội gặp mặt qua, Cao Chí Dũng là tổng quản, là người phụ trách hơn mười nhà máy của Thực phẩm Phong Giai, chuyện ở dưới anh ta vẫn thật sự không hiểu rõ lắm. "Nhìn xem, bị hỏi trúng rồi chứ gì, rốt cuộc cậu ở ngoài làm gì? Suốt ngày cà lơ phất phơ, đừng đi ra ngoài hai ngày liền cảm thấy mình là một nhân vật, tôi nói cho cậu biết, dượng của cậu mấy thành phố xung quanh chúng ta, nhắc đến đều là những nhân vật nổi tiếng, gì mà doanh nghiệp nhà nước, đủ loại doanh nghiệp mỏ than, đều nhận ra." Lục Minh Nguyệt ngạo nghễ nói.
Lục Tam Phong liếc mắt quan sát Vu Mặc Nguyên một cái, anh đúng thật không biết có bao nhiêu người. "Tôi chính là chủ quản phụ trách sản xuất phân xưởng bên trong!" Lục Tam Phong mở miệng nói. "Làm được nửa ngày, chính là một người lao động à, người đó có thể đi, Thực phẩm Phong Giai mỗi ngày đều nhận người!" Vu Quang Lâm ở bên cạnh nói xong, trên mặt mang theo vài phần châm biếm. "Minh Thông bây giờ ngày càng khoác lác, một công nhân mà có thể khoác lác thành lãnh đạo." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Bỉnh Văn nhìn thoáng qua Lục Minh Thông nói: “Vẫn nên làm chủ thì hơn, chứ ở trong thành phố làm một người làm thuê, không phải hộ dân thành thị cũng không có ích gì, không bằng về quê trồng trọt!" "Lời nói nói đúng, nhưng mà Lục Tam Phong có thể cải tà quy chính cũng tốt, cậu nghiêm túc làm công nhân, khéo năm sau anh cậu được làm phó xưởng trưởng, cậu đi làm cấp dưới của nó, nó sẽ không phụ cậu!" Lục Minh Nguyệt nói. "Đi đến chỗ tôi cũng được, nhàn hạ một chút, quét nhà, múc nước, nhiều lắm, không có văn hóa chỉ có thể làm những thứ này." Vu Quang Lâm cân nhắc nói: "Quả thực cũng vì quan hệ họ hàng thân thích của chúng ta, bên ngoài còn rất người tìm tôi nữa." "Chưa đến mức đến chỗ cậu bưng trà rót nước, Lục Tam Phong bây giờ kiếm không ít tiền, đưa cho gia đình đến hơn hai trăm triệu." Mẹ Lục Tam Phong không nhịn được nữa. "Thành thật mà nói, nếu cậu nói như vậy, trong tay tôi hiện giờ còn có hai công ty, mấy trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ, làm công nhân thì làm cho đàng hoàng, tuy rằng không phải công việc chính thức, nhưng nhà máy Thực phẩm Phong Giai kia cũng không tệ." Vu Mặc Nguyên nhìn Lục Tam Phong nói: "Cậu có thể gặp lãnh đạo cấp cao của cậu không?"
Lãnh đạo cấp cao?
Lục Tam Phong nhíu mày, nói: "Không biết là người nào!" "Cậu xem cái loại chủ quản cấp thấp này, ngay cả ai là người quản lý cũng không biết, là họ Cao, chính là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai, nhà máy đó là người phía nam đến mở, mấy ngày trước chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm, đón tết xong đi, lại gặp mặt ăn cơm tôi sẽ nói giúp cậu hai câu, nhất định sẽ chiếu cố cậu!" Bộ dạng Vu Mặc Nguyên như kiểu tôi nói chuyện đặc biệt giỏi. "Vậy cảm ơn dượng!" Lục Tam Phong đối với loại thân phận này nhận thức đặc biệt tốt, nhất là hiểu biết tình hình người nhà này như vậy, bản thân càng không thể bị lộ tẩy.
Nếu không thì không có ngày nào điện thoại được để yên.
Lục Minh Thông cũng rất khó chịu, dựa vào cái gì đột nhiên bị người ta bắt nạt, mở miệng nói: "Đứa trẻ này có thể loanh quanh bên ngoài, Lục Tam Phong ở nhà cũng không nói lời nào, người họ Cao mà cậu nói, ngay cả anh ta cũng phải nghe Lục Tam Phong!" "Phụt! Ha ha ha ha!" Vu Quang Lâm đứng ở bên cười.
Tổng giám đốc Cao người ta là thân phận gì chứ, loại người có cấp bậc này, người như Vu Mặc Nguyên căn bản không tiếp xúc đến, ông cũng vì ba hoa, nhưng hiện tại Lục Minh Thông lại nói người ta nghe lời Lục Tam Phong? "Cậu cười cái gì, cậu ở nhà máy kia làm phó xưởng trưởng, nhà máy lớn như thế nào?" Lục Minh Thông chuẩn bị hơi một chút, mở miệng nói: "Mấy tháng trước tôi lên thành phố tìm con trai tôi, lúc ấy ở khách sạn lớn nào đó ăn cơm, người ngồi bên cạnh Lục Tam Phong, đều là người làm quan, còn có tổng giám đốc Cao gì đó, kính rượu cho nó, tâng bốc nó..." "Ha ha ha ha!" Vu Mặc Nguyên cũng không nhịn được nở nụ cười. Lục Tam Phong ở bên cạnh rất cạn lời, sao lại đem tình huống thật sự nói ra hết rồi, vội vàng nói: "Ba! Khiêm tốn! Khiêm tốn!" "Lão Vu, anh đừng cười, đây đều là sự thật, hiện tại Lục Tam Phong ở trong thành phố làm ăn không tệ, là hy vọng của nhà họ Lục chúng ta, nếu anh có vấn đề gì không giải quyết được, có thể tìm nó!"
Vu Mặc Nguyên khinh thường hừ một tiếng, khoát tay nói: "Bỏ đi bỏ đi!" Lục Minh Thông vừa chuẩn bị nói, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Giang Hiểu Nghi đứng ở cửa mở cửa ra, nhìn thấy một nhà bác cả, cô hai đứng ở ngoài cửa. "Mau vào đi, tôi đã đưa ba mẹ từ thôn đón về đây rồi!" Lục Minh Thông đứng lên nói.
Bảy tám người đi vào, nháy mắt phòng khách đông nghịt người, bác cả cùng cô hai vào cửa, nhìn cũng không thèm liếc nhìn Lục Minh Thông, đi thẳng đến chỗ Vụ Mặc Nguyên: "Anh rể tới lúc nào đấy ạ?"