Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Cơ hội gặp gỡ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Tam Phong chưa kịp phản ứng, một bàn tay xanh nhạt thò vào, mở cửa thang máy sắp đóng lại, ba cô gái khoảng hai mươi tuổi lao vào

Khi ba người bước vào, trong thang máy thoáng chốc đã ngửi thấy mùi thơm. Ngoại hình của cả ba người này rất xinh đẹp, cách ăn mặc rất có khí chất, đều cao khoảng một mét bảy, dáng người mảnh khánh, mặc đầm dài, một trong hai người còn mặc đầm cổ chữ V, trông rất gợi cảm

"Tôi tầng mười ba

"Tôi cũng vậy!"

Lục Tam Phong vươn tay ấn xuống tầng mười ba, thu hồi ảnh mat khỏi máy có gái này. Ba người cũng liếc mắt nhìn Lục Tam Phong, nhưng cũng không có nhìn nhiều, bắt đầu tự tấn gầu với nhau

"Cậu có đi xem chiếc túi Gucci đó chưa?"

Xem rồi, không rẻ đầu, gần mười triệu lận đó.

Cũng không đẹp "Quả thật rất bình thường. Mình còn định lát nữa đi Lisa đấy. Bên kênh của cô ấy cái gì mà LV, Gucci, Prada gì cũng có hết."

"Mình muốn nước hoa đó, rất thơm nha!"

"Nước hoa chắc là rất đắt tiền, tháng này mình cũng không còn nhiều tiền nữa."

"Chuyến đi này thực sự là một thất bại mà, không bắt được cái nào..."

Thang máy lên đến tầng mười ba, cửa thang máy mở ra, ba cô gái chân dài bước ra, Lục Tam Phong không nghe được nội dung phía sau là gì.

Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Tam Phong cười khế, ở thời đại nào thì phụ nữ cũng thích đeo vàng đeo bac.

Nhưng từ câu cuối cùng thì hình như đây cũng không phải là những cô gái thượng lưu thực sự.

Trên thực tế, từ xa xưa đã có rất nhiều thói quen như vậy, một số thói quen thực sự là không phù hợp. Khi lên đến tầng hai mươi, anh vào phòng mình tam rửa sạch sẽ, sau đó gọi điện cho Chu Hoài Đông, nói với anh ta rang ngày mai đến đây, yêu cầu anh là đừng lộn xộn.

Sau đó lại gọi vài cuộc cho Trương Phương Tiên và giám đốc tài chính để thu xếp mọi việc ổn thỏa. Bây giờ anh mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Giang

Hiểu Nghi.

"Alo, đang làm gì vậy?” Lục Tam Phong hỏi qua

điện thoại.

"Còn có thể làm gì, đang dạy con gái của anh làm bài tập nè. Ngày nào làm bài tập về nhà cũng cãi nhau với em, nó có cả một đồng lý do ngụy biện. Em sắp bị nó chọc cho phát điên lên đây nè." Trong giọng nói Giang Hiểu Nghi tràn đầy bất đắc dĩ.

“Ba, mẹ đánh con!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Như Lan, cô bé kêu lên: "Mẹ đánh mông con, con muốn đi tìm ba."

Tại sao con không làm bài tập về nhà?

"Con. Con. Con không có làm bài tập về nhà là để che giấu bản thân. Đúng vậy, nếu không con quá xuất sắc, những bạn khác trong lớp sẽ không tốt với con."

Khi Lục Tam Phong nghe được lời bào chữa này, trong nội tâm chỉ thầm than, mẹ nó, tuyệt

"Giỏi làm, con đã hiểu được lý lẽ cây cao đón gió thì dễ đổ. Nói vậy thì con là người học giỏi nhất lớp hả? Lục Tam Phong nói. Trẻ con không thể nói dối.

“Con cảm thấy trong tương lai con nhất định sẽ như vậy"

Lục Tam Phong đưa tay xoa xoa mặt với một côn con gái như vậy cũng thật là khiến cho người ta không nói nên lời. Nói cô bé ngốc thì cô bé có thể tìm được một đống lý do. Nói cô bé thông minh thì cũng chỉ là chút thông minh vặt.

“Đánh!” Lục Tam Phong tức giận nói.

"Anh về mà tự đánh nó đi. Con nhóc này không biết học được cái gì ở trường. Lần trước em bỏ nó, người ta gọi cảnh sát, cảnh sát đến hỏi em có phải là kẻ bạo hành trẻ em không."

"Anh về không được. Bây giờ anh đang tham gia một hội nghị cấp cao rồi. Bên Tử Vĩnh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó,

"Lại xảy ra chuyện rồi?" Giọng của Giang Hiểu Nghi tràn đầy mất mát, cô nói: "Ngày nào mở mắt ra anh cũng giống như một đội cứu hóa vậy, cứ vội vàng đi xung quanh dập lửa”

"Lập nghiệp chính là như vậy. Đợi công ty ổn định lại, anh không chỉ có thời gian ở cùng em mà còn có tiền ở cùng em nữa!" Trong giọng nói Lục Tam Phong mang theo vài phần hối lại, anh hỏi: "Gần đây em có uống thuốc lung tung không đó?"

"Không có, không có uống. Em đang tập yoga. Họ nói rằng tập yoga rất tốt cho việc sinh đẻ Gần đây em cảm thấy trang thai của mình rất ổn. Anh cũng đang ở Ninh Giang, hay là bớt chút thời gian để về nhà vài ngày đi

"Anh có thể cảm giác được. Hiện tại trong mặt em, anh chỉ là công cụ sinh con. Khi nào cần thì gọi cho anh. Em còn không nói nhớ anh nữa." Trong lời nói Lục Tam Phong có chút chua.

Giang Hiểu Nghi bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt. Ban đầu cô vốn ẩn nút rảnh tay, vội vàng cầm điện thoại lên nói: "Nói bậy bạ gì đó? Như Lan còn đang ở bên cạnh nè."

"Vậy thì em có nhớ anh không?

Khuôn mặt xinh xắn của Giang Hiếu Nghi đỏ bừng. Cô là một người phụ nữ rất truyền thống, khẽ cần môi, dùng giọng nhỏ như tiếng muối kêu mà nói: Nhớ!

"Há?"

"Thật là, em nói là có nhớ, nói qua chuyện khác

di."

“Anh cũng nhớ em, moa!” Lục Tam Phong hôn lên điện thoại

Giang Hiếu Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt, nói với

Như Lan: 'Con đến phòng giải trí chơi đi." "Không làm bài tập nữa!" Như Lan hào hứng chạy nhanh về phía phòng giải trí,

Nhìn thấy Như Lan rời đi, Giang Hiếu Nghi thâm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Con còn ở đây mà anh cử nói bay ba gì không à, không đứng đẫn chút nào. Lần này anh di bao lâu? "Cái này cũng chưa biết nữa, có thể mười ngày, có thể một hai tháng, mọi chuyện càng ngày càng khó giải quyết hơn rồi!”

"Nói cho anh biết, em gái em chẳng phải đã kết hôn rồi đấy sao? Tạ Thành Kiên muốn vay một ít tiền, thiết lập thêm vài sa trường. Mẹ em cũng gọi điện cho em, em gái em vừa khóc vừa nói với em." Giang Hiểu Nghi thở dài. Chính cô cũng xấu hổ mà mở miệng nói với Lục Tam Phong chuyện này, dù sao thì lúc trước Tạ Thành Kiên cưới Giang Hiểu Hiện không phải hướng về phía Lục Tam Phong đấy thôi

"Địa phương chỗ Tạ Thành Kiên không phải rất có thể lực sao? Sa trường cũng có rất nhiều tiền. Còn công ty của anh gần đây đang eo hẹp tài chính.

"Muốn vay hơn
sáu trăm triệu. Em đã từ chối rồi. Anh trai em còn gọi điện thoại mang em nữa. Máy ngày nay em cũng ngủ không ngon giấc!" Giang Hiểu Nghi vừa thở dài vừa nói.

Lục Tam Phong đã cho bọn họ quá nhiều rồi, từ một gia đình thị trấn bình thường đến giai cấp giàu có tuyệt đối hiện tại. Đúng là con người có lòng tham không đáy mà.

Em đừng quá bận tâm. Nếu lại mắng em thì em cứ nói chúng ta không qua lại với anh ta nữa. Em cũng đừng ở trong nhà cả ngày, đi ra ngoài tim người giải trí đi. Ra nhìn ngầm thế giới phon hoa cũng rất tốt."

"Gần đây em có quen biết một vài phụ huynh ở trường mẫu giáo. Cách đây vài ngày em còn có đi biển chơi, mua một số quần áo và túi xách nữa đấy. Có một cái là nhãn hiệu Versace gì đấy. Đắt lắm. Em vừa mua xong, người ta nói giá cả làm em tiếc hùi hụi luôn. Nhưng mà có rất nhiều người nhìn vào, em không thể không biết xấu hổ mà trả lại được, đành tải chi hơn mười lăm triệu."

"Trong nhà chúng ta, mười mấy triệu vẫn có, không sao cả, cứ yên tâm mà dùng đi.” Lục Tam Phong an ủi

Cuộc điện thoại kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, tất cả đều là về một ít chuyện nhà cửa, càng nhiều hơn chính là những chuyện phiền lòng của cô. Ngày nào đi đón Như Lan thì xảy ra chuyện gì, cha mẹ của những đứa trẻ nào ra sao, hay là những người bạn mới mà cô vừa quen được.

Tất cả chỉ là những chuyến lông gà vỏ tỏi, nhưng Lục Tam Phong lại lắng nghe một cách say mê, đôi khi thẩm ý thi bật cười. Cái cảm giác ấm áp khi được chia sẻ cuộc sống hàng ngày với một người đủ để đưa mặt trời vào trái tim của một người đàn ông

Cuộc gọi tiếp tục đến tần mười một giờ tối, Giang Hiếu Nghị chuyến cuộc gọi vào phòng ngủ, nằm trên giường trò chuyện, xong thì có nói mình buồn ngủ quá rồi ngủ thiếp đi.

Lục Tam Phong nghe tiếng ngáy nhẹ truyền ra từ đầu dây bên kia điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười. Một nụ cười không có bất kỳ sự giả tạo nào là nụ cười xuất phát từ trong sâu thẳm tận đáy lòng.

"Ngủ ngon, vợ yêu của anh!"

Lục Tam Phong nói xong liền cúp máy đi ngủ.

Giấc ngủ này đặc biệt ngọt ngào. Trong giấc mơ, Giang Hiếu Nghi đang mang thai, căn bệnh tim của cô cuối cùng đã khỏi hoàn toàn. Hai người sống trong một trang viên rộng lớn với những đứa con vậy quanh, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Giấc mơ quả thật hạnh phúc, kết quả suýt nữa anh đã ngủ quên. Mười giờ ba mươi phút sáng, khi Lục Tam Phong tỉnh dậy đã chín giờ, không quan tâm đến giấc mộng ngọt ngào, anh vội vàng thủ dọn đồ đạc rồi gấp rút ra sân bay

Cũng may, khi tới thì vừa kịp lúc, anh lên máy bay, tìm được chỗ ngôi. Người phía trước đông, không ít người thốt ra tiếng oán hớn khắp nơi. Tiếp viên hàng không bên cạnh giúp mọi người cất đồ đạc hành lý.

"Dừng có chen, anh đã từng đi máy bay chưa? Có tổ chất hay không vậy?

Một giọng nữ sac bén hét lên, thu hút rất nhiều người nhìn về phía trước. "Biết sớm thì tôi đã mua khoang hạng nhất rồi, người dân ở đây không có tố chất gì cả."

Những người phía trước chậm rãi ngồi vào chỗ, Lục Tam Phong nhìn thấy ba người đẹp anh gặp trong thang máy tối hôm qua. Lúc này, họ đeo kính rầm to, vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, chẳng qua biểu cảm trên mặt lại đầy vẻ chán ghét.

Hai người trong số họ bước đến bên cạnh Lục Tam Phong, nói: "Anh có thể nhường cho tôi được không?"

Lục Tam Phong đứng dậy trên lối đi, hai người ngôi ở bên trong, một người trong đó còn lẩm bẩm nói: "Chuyến đi này thật sự mất rất nhiều tiền

"Còn không phải a? Mấy ông già này thật là kén chọn. Hôm qua có người tới gần mình, tán gẫu một lát rất vui vẻ. Mình nói dạo này thần kinh em có hơi căng thẳng. Anh có thể dẫn em đi ăn uống gì đó được không? Tiêu phí một chút Cậu có biết lão ta nói cái gì không? Lão ta nói lão ta muốn đi tìm tình yêu, mình có thể đi. Má nó

Ha ha ha ha, giờ nhiều đứa thần kinh thật "

"Mình nói cho cậu nghe, chỉnh chị Lisa đã tình báo sai đây. Chuyện đi lần này cũng có uy tin danh dự, hơn nữa là trường hợp đứng đạn, các ông lớn đều biết nhau cả. Không phát hiện người đàn ông này nhìn thấy mình thì hai mat sảng lên sao Lúc bắt đầu còn giả vờ là thiếu niên thẹn thùng nữa chứ."

"Đuổi không đi!

"Đúng vậy, cậu cũng không tệ, mình bỏ ra bảy tám ngàn đô mua vé số giờ lại mất sạch hết."

Lục Tam Phong ngồi một bên, yên lặng lăng nghe. Quả nhiên, bất cứ nơi nào người giàu tụ tập thì cũng sẽ có bóng dáng của những cô gái này. Những người này được gọi là những cô gái danh giá bí mật làm một số loại hỗ trợ nào đó.

"Không sao đâu, lần sau lại kiếm về lại thôi. Mình nói cho cậu biết, lần này là ông chủ lớn, là câu lạc bộ tư nhân."

"Từ khi nào mà chúng ta lại lưu lại đến câu lạc bộ

vậy?"

"Không phải như cậu nghĩ đầu, đó là nơi gặp gỡ của các ông chủ. An ngon, sống khỏe, có thể bầu bạn với ông chủ. Nghe nói đó là một người tên Từ Quân Doanh, rất có thể lực.

Từ Quân Doanh2

Nghe đến cái tên này, tìm Lục Tam Phong đập thình thịch. Chu Hoài Đông đã từng nhắc đến cải tiến này rất nhiều lần trên điện thoại. Ông chủ của công ty mới thành lập chính là anh ta, hơn nữa anh ta còn được coi là một người giàu có ở địa phương.

Anh ta cũng tham gia có phân vào một số công

ke-an-choi-bien-tong-tai-314-0

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện