*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Yên Nhiên cúp điện thoại, cười giễu một cái cho thấy không đáng để ý đến, uy hiếp mình? Anh ta cũng xứng?
Bây giờ gỗ đã thành thuyền, ai đến cũng vô dụng, đã là miếng thịt trên thớt rồi, ngoài nhát dao tàn nhẫn ra thì không còn bất cứ lựa chọn nào cá.
Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, anh nói với Giang Hiểu Nghi: “Nghỉ sớm đi. Giang Hiếu Nghỉ gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Lục Tam Phong đứng dậy bảo Ngụy Nhiễm Đan cũng ngủ sớm, vừa chuẩn bị đi thì Ngụy Nhiễm Đan nhịn không được mà hỏi: “Tổng đốc Lục, thể chuyện này làm thế nào?
Bây giờ Ngụy Nhiễm Đan sợ Lục Tam Phong trực tiếp ném chuyện này cho cô ta, cô ta không có cách nào cả đầu, đừng nói là cô ta, ai thấy chuyện phát triển đến mức này thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
“Đến lúc đó kéo hàng về lại tự chúng ta bán, không phải lúc trước tôi bảo cô đi tiếp xúc với những khách hàng của Triệu Yên Nhiên sao?” Lục Tam Phong nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Mấy ngày nay cô có thể ăn cơm cùng với những người đó, kéo đơn hàng về, chúng ta có thể nhường lợi nhuận mà, đừng để nhà máy đình trệ
"Ồ!” Ngụy Nhiễm Đan có chút phản ứng lại rồi, theo cách nghĩ của cô ta, tưởng rằng Lục Tam Phong sẽ dựa vào những mối quan hệ của mình để giúp Giang Hiểu Nghi, dầu sao dựa vào mối quan hệ của Lục Tam Phong thì chỉ là chuyện của vài cuộc điện thoại.
Nhân vật nhỏ như Triệu Yến Nhiên, ở trước mặt anh giống như một con kiến bị nghiền nát vậy.
"Vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Lục Tam Phong nói xong rồi đi ra ngoài.
Ngụy Nhiễm Đan ngồi xuống, không hiểu được tại sao Lục Tam Phong có thể khiến nhà máy nhỏ trở về từ cõi chết. Mặc dù có chủ yếu thành thạo về phương diện quản lý, nhưng lúc trước cũng từng có hai làm giám đốc mở rộng thị trường.
Nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra, chuyện đến nước này rồi còn có thể thế nào nữa?
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hiểu Nghi ăn cơm mà hồn để đâu đầu, cô ngồi đó thở văn than dài. Lục Tam Phong ăn một miếng cháo hải sản rồi nói: "Đừng thở dài nữa, đều là chuyện nhỏ cả thôi, muốn giải quyết vấn đề này thì trước tiên nghe theo anh, làm tốt bước đầu tiên, sau đó tự nhiên sẽ thành công”
"Bước đầu tiên làm gì thế?”
“Đuổi Tiên Nhã Ninh, vả cả một cấp quản lý đó.” Lục Tam Phong ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Phá sản thì thôi!”
"Há!!"
Giang Hiếu Nghi hét lên, lập nghiệp đầu tiên của mình cứ như vậy mà phá sản, còn chưa đến hai tháng nữa đó? "Đây chính là cách của anh? khiến em phá sản.
Lục Tam Phong thấy dáng vẻ cô như vậy liền bật cười ha ha, hỏi. "Không phải lúc đầu em không muốn làm sao, bây giờ lại không muốn phá sản."
“Em... không dễ gì em mới có tinh thần làm sếp, còn chưa chơi đủ đã phá sản rồi." Giang Hiếu Nghi nói lẩm bam.
“Cứ làm theo lời anh trước, đặc biệt là Tiền Nhã Ninh, không cần tính lương cho cô ta, cứ đuổi thẳng đi Lục Tam Phong trầm giọng nói: "Em tuyệt đối đừng mềm lòng, chuyện này để Ngụy Nhiễm Đan làm. Anh nói cho em biết, người phụ nữ này ăn không ít tiền hoa hồng đâu, chắc ngấm ngầm lấy không dưới chín triệu đấy.
"Hả? Tham ô nhiều như vậy à? Giang Hiểu Nghi vô cùng kinh ngạc, chuyện của mình mà mình không biết, sao Lục Tam Phong biết được nhi.
“Em nghĩ sao? Chuyện này để Ngụy Nhiễm Đan làm.” Lục Tam Phong an ủi cô: “Chuyện có to tát gì đầu, trời sụp xuống thì có anh đỡ, ăn com di."
Ăn sáng xong, Lục Tam Phong gọi Ngụy Nhiễm Đan đến dặn dò vài
câu.
Nhà máy gần như ngừng sản xuất, công nhân đến rồi thì cũng chỉ ngôi lười nhác ngôi ở đó, có người thì nấp sau nhà xưởng hút thuốc, quản lý bắt đầu thả lỏng.
Sau khi Ngụy Nhiễm Đan đến nhà máy, đầu tiên là tập hợp cấp quản lý lại, đám người ngồi trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, không biết tại sao là phó giám đốc thông báo mở cuộc họp.
Tiền Nhã Ninh đến thì thấy Ngụy Nhiễm Đan ngồi trên ghế chính, trong lòng hồi hộp. Mặc dù là nhà máy nhỏ, đối với vị trí hay cấp bậc cô ta không
để ý lắm.
Nhưng bầu không khí này không đúng lắm nha.
"Phó giám đốc Ngụy, cô quên mình là phó giám đốc rồi nhỉ? Chỉ có tôi thông báo cô mở họp, đến lượt cô thông báo tôi họp rồi sao?" Tiền Nhã Ninh đánh đòn phủ đầu nói.
"Không nói những thứ này, hôm nay gọi mọi người đến chỉ có một chuyện, nhà máy phá sản rồi, lát nữa nhận lương rồi nghỉ. Hôm nay không tính lương đầu nha, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, thiêu đốt hết sáu trăm triệu. Thân là cấp quản lý, các người nên cảm thấy xấu hổ, làm một đống shit, nói câu khó nghe hơn chính là thả mấy con chó vào vị trí của mấy người cũng làm tốt hơn mấy người nữa!”
Ngụy Nhiễm Đan không hề nề nang gì cả, dốc hết sức, chửi bởi thậm tệ.
“Cô chửi ai là chó đấy?" Một người đàn ông đập mạnh bàn một cái đứng dậy, đôi mắt giận dữ, giày tiếp theo giống như muốn xông đến đánh người vậy.
“Không muốn tiền lương thì anh tiếp tục đi.” Ngụy Nhiễm Đan điểm nhiên ngồi trên ghế và nói. Chốc lát, tất cả sự nóng giận của người đàn ông đều nén lại, người bên cạnh kéo anh ta ngồi xuống lại. Ngụy Nhiễm Đạn nhìn thấy dáng vẻ nén giận của anh ta mà bật cười, còn trị không được anh sao?
"Nhà máy nhỏ cũng là doanh nghiệp, muốn đi xa hơn trong phương diện quản lý, thì phải đứng trên góc độ của doanh nghiệp để nghĩ, nâng cao năng lực của mình, chứ không phải hùn vốn hại sếp. Nếu không thì đi qua mấy doanh nghiệp, không có ai sẽ trọng dụng cô. Nói cũng nhiều rồi, mọi người tự xem lấy, đi nhận lương của mình đi. Riêng giám đốc Tiền, cô không có tiền lương!” "Dựa vào đâu mà tôi không có lương? Tháng này tôi đã làm hai bảy ngày, gần ba triệu tiền lương của tôi, nói không đưa là không đưa sao?” Tiền Nhã Ninh giận dữ nói.
"Chỗ tôi có một bảng tài chính, tiền lúc trước thu mua nguyên vật liệu, còn
có mấy đơn hàng thanh toán đồ dùng văn phòng, cô xem đi. Ngụy Nhiễm Đan đẩy cặp tài liệu trước mặt qua cho Tiền Nhã Ninh.
Tiền Nhã Ninh lật ra xem, sắc mặt liền tái nhợt, thậm chí có vài phần hoảng sợ.
"Tổng giám đốc Giang là người tốt, không muốn tính toán nhiều với cô, còn muốn tiền lương không?”
Tiền Nhã Ninh không nói gì, cúi đầu do dự một lúc lâu rồi quay đầu đi.
Tần lớp quản lý trong nhà máy chỉ còn lại một mình Ngụy Nhiễm Đan, suy nghĩ của cô ta là làm cho công nhân cũng đi đi, đến cũng không có việc gì làm, nhưng Lục Tam Phong không nói nên cô ta cũng không thể tự ý làm chủ được.
Cô ta gọi điện cho Lục Tam
Phong, nói với anh là cấp quản lý đã đi hết rồi.
Lục Tam Phong nói một từ được, rồi nói tiếp: “Tiếp theo, cô đi tìm xem một vài vùng biển gần đây có tin tức gì của tàu buôn bị lật thuyền không, sau đó tìm vai nhà báo nhỏ viết vài bài dưới sức ảnh hưởng khá lớn này, cứ viết tin là tàu buôn lật thuyền, hàng hóa đều rơi xuống vùng biển gần đó hết rồi.”
"Hả?” Ngụy Nhiễm Đan không hiểu, những thứ này có liên quan gì đến đồ trang điểm.
"Không cần hỏi nhiều, làm theo là được. Hôm nay cứ làm cho xong chuyện này đã, thuận tiện tìm cấp quản lý mới, tìm những người thông minh chút.” Lục Tam Phong dặn dò
Ngụy Nhiễm Đan đáp lại một câu, cúp điện thoại, ngồi ở đó suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn không biết anh làm như vậy là có ý gì.
Lục Tam Phong ở nhà lật xem tấm lịch, sắp đến tháng chín rồi, anh đã ở nhà hơn hai tháng rồi, làm xong chuyện này thì cũng đến lúc quay về rôi.
Đến lúc để lấp đầy 2 tỷ 4 lúc
trước rồi, điện tử Thủy Hoàn cũng nên bước vào bước phát triển mới rồi.
Tin tức toàn bộ cấp quản lý của Mỹ phẩm Hoa Sa bị đuổi chưa đến hai giờ đồng hồ, nhà máy trên đường này đều biết hết rồi. Trong thời gian hai tháng, nhà máy này đã trở thành nhà máy nổi tiếng trên mạng của con đường này, đặc biệt là chuyện hai tần dầu sáp đã trở thành trò cười rồi.
Các ông chủ nhỏ tụ tập, tụm ba tụm bảy ở trên đầu đường bàn tán, tâm chuyện.
"Tôi đã đoán trước từ lâu rồi, đóng cửa là chuyện sớm muộn thôi.”
"Người ta đầu có phá sản, ít nhất có hai tấn dầu sáp thôi."
“Ha ha ha ha, nhớ đến chuyện này thì tôi lại mắc cười, năm nay ai cũng mở nhà máy được ha."
“Cái cô sếp đó lẳng lơ khiếp, mấy ngày trước đi ngang qua cửa nhà máy của tôi, ông nhà tôi đứng trên lầu nhìn xuống, nhìn đến ngày người."
"Xinh đẹp thì có ích gì, ai mà chưa từng trẻ? Bà đây lúc còn trẻ là một đóa hoa đấy."
Người đàn ông bên cạnh bà ta nghe vậy suýt nữa cười thành tiếng, người ta là hoa khôi trường, vợ mình là trò cười. Giang Hiểu Nghị ra ra vào vào con đường này, ở sau lưng người ta gọi cô là bà chủ đẹp nhất, không biết đã chọc cho biết bao nhiêu bà chủ khách không vui.
Triệu Yên Nhiên biết được Tiên Nhã Ninh bị đuổi, nhà máy đã bước vào giai đoạn phá sản, thì cô ta càng không lo ngại gì, đừng xem anh ta buông lời cay nghiệt, đến lúc đó thu mua với bốn lăm tỷ, anh ta còn không phải ngoan ngoãn bản đi sao?
Hai ngày sau, trong thành phố mỹ phẩm bắt đầu có người âm thầm lan truyền tàu buôn của ở vùng biển gần đây xảy ra chuyện rồi, rất nhiều thùng đựng hàng bị rơi xuống biển, giá cả bao nhiêu tiền.
Không ít người nói đùa là đến biển vớt thùng đựng hàng lên, vớt đại một thùng lên cũng đủ phát tài rồi.
Lục Tam Phong mỗi ngày vẫn ở nhà, chỉ là hôm qua anh có đi dạo một vòng ở thành phố mỹ phẩm. Giang Hiểu Nghi thì mỗi ngày đều buồn rầu, thấy Lục Tam Phong như vậy, cô nhịn không được oán trách, nói: "Không phải anh giúp em sao?”
"Không phải anh đang giúp em sao?"
"Anh không làm gì cả, mỗi ngày chỉ ở nhà, còn xem truyền hình, hay là phá sản thì thôi, Như Lan cũng sắp đi học rồi, em tiếp tục đưa đón con vậy. Giang Hiểu Nghi có chút không vui nói: "Cái gì em cũng làm không xong.
"Như Lan không phải giữa tháng chín với khai giảng sao, em đừng sốt ruột, không phải nói là sếp thì mỗi ngày đều bận đến nóng lòng sốt ruột sao. Phải học được bày mưu lập kế chuyện mấy ngày nay anh đã giải quyết cho em rồi.” Lục Tam Phong vỗ vai an ủi cô. "Em yên tâm được rồi.”
Lúc chiều, Lục Tam Phong gọi Ngụy Nhiễm Đan đến.
"Lát nữa cô đem hàng hóa ra, sau đó kéo ngược từng xe từng xe về, tiến hành gia công những son môi đó, bảo thợ mấy ngày nay mở khuôn đúc, khắc tên Dior trên thỏi son, đồng thời đánh dấu logo hàng nhập khẩu, toàn bộ giấy ni lông bọc thỏi son đều in tiếng Anh."
Ngụy Nhiễm Đan gật gật đầu, hình như đã hiểu ra gì đó, nhưng lại không hiểu lắm. "Tổng giám đốc Lục, chuyện này có liên quan đến chuyện tìm nhà bảo viết tin tàu buôn lật thuyền nhỉ?” Ngụy Nhiễm Đan nghĩ một lát rồi nói: "Anh muốn mượn tên nhãn hàng Dior để bản đi hàng trong tay chúng ta, đúng chứ?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng, phương pháp này của cô, cá nhân cũng đoán ra được. Cô cử đi làm trước, hôm khách lại nói chuyện này.” Lục Tam Phong vẫy vẫy tay bảo cô ta đi làm việc.
Bỏ ra hơn ba triệu tiền phí ướp lạnh, Triệu Yên Nhiên đưa biên lại trong tay mình cho Ngụy Nhiễm Đan, sau đó sẽ không còn bất cứ liên hệ