Có rất nhiều người như tổng giám đốc Trần, họ làm trong doanh nghiệp nhà nước, vừa là quan chức vừa là doanh nhân, họ cho là mình ở vị trí cao, ra lệnh một cái mọi người đều phải nể mặt mà không biết, cải cách đã bước vào thời kì mới, nhất là sau thập niên 9.
0 Lục Tam Phong nể mặt ông ta, gọi một tiếng tổng giám đốc Trần, không nể mặt, ông ta chẳng là cái thá gì.
Tổng giám đốc Trần tức giận đập mạnh nhà máy bàn, muốn cho Lục Tam Phong thấy chút cảnh cáo, gần đây anh thật sự rất kiêu ngạo, thế nhưng hai người không có quan hệ lợi ích trực tiếp, rất khó làm. Nhậm Thiên Bác vay tiền ông ta, ông ta đã nói khoác, hắn nói điêu, gọi điện thoại muốn cho người đến xử lí Lục Tam Phong, kết quả vả mặt.
Lục Tam Phong đứng lên, mở cửa, nói to với văn phòng bên cạnh: “Thư ký Lý, cậu xem một chút xem giám đốc Cao, Hàn Dương, Đầu To có ở đây hay không? Nếu ở đây thì gọi đến phòng làm việc của tôi.”
“Vâng, Giám đốc.” Một thanh niên trạc tuổi Lục Tam Phong trả lời.
Mười mấy phút sau, đám người bước vào với cái đầu đầy tuyết. Ngoại trừ Cao Chí Dũng, Đầu To, Hàn Dương, còn có sáu bảy người gần đây được cất nhắc lên, phân công quản lý kiểm tra chất lượng, tuyên truyền, thiết kế sản phẩm, bên nhân sự, cũng coi như bộ máy đầy đủ.
Lục Tam Phong nhìn về phía Cao Chí Dũng, hỏi: “Báo cáo điều tra thị trường có vấn đề, tỉ lệ thị trường chiếm hữu lúc cao lúc thấp.” “Sản phẩm của chúng ta được kinh doanh nhiều lắm, rất nhiều người đều bán ở Hà Nam. Cao Chí Dũng có chút bất đắc dĩ nói: “Được hoan nghênh nhiệt tình như như vậy, tôi đoán có lẽ trên thị trường, tôi đoán tỉ lệ thị trường có lẽ chừng bảy mươi phần trăm!”
“Độ trung thành của người mua thế nào? Tỉ lệ chiếm giữ cao như vậy vì, những kia thương nhân nhỏ kia mạnh mẽ phổ biến hay là vì người sử dụng thích nó, cho dù lợi nhuận thấp một chút cũng không sao.”
Đối đầu với nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên, bọn họ bỏ tiền cũng không ai cần, thị trường đã bị nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên thị trường phá vỡ.” Cao Chí Dũng tràn đầy tin tưởng, nói.
“Sản phẩm mới nhất tôi muốn vào ngày đầu tiên của tháng sau, cứ dựa theo yêu cầu của tôi mà làm. Tôi không yêu cầu xa vời mọi người phải làm cái gì đó sáng tạo.” Lục Tam Phong nói với quản lý thiết kế mới đến, nói: “Tôi bảo mọi người làm cái gì mọi người cứ theo đó mà làm.”
Quản lý Lý gật đầu, trong lòng có chút ấm ức.
Nói chuyện với mỗi người giúp mọi người hiểu rõ tình huống của nhà máy từ trong ra ngoài, lật nhìn văn bản trên bàn, im lặng hơn nửa ngày, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, lợi nhuận tăng lên mười phần trăm.”
“Sắp có lợi nhuận?” Hai mắt Đầu To phát sáng.
Nhìn phản ứng của thị trường, tăng lợi nhuận vẫn có thể tiếp tục duy trì loại trạng thái này như trước.” Lục Tam Phong hít sâu một hơi, nhìn về phía Cao Chí Dũng nói: “Trước khi đón Tết tôi muốn anh nắm được thị trường của nửa cái tỉnh này, nhà máy này phải trong trạng thái đủ quân số.”
“Chỉ cần thị trường tiểu thụ có phản hồi tốt, tôi cam đoan sẽ hợp tác với các siêu thị lớn, vấn đề thương lượng với các đại lý chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì tôi không về nhà đón Tết nữa.” Cao Chí Dũng trầm giọng nói.
Mặc dù chưa đến sáu giờ, sắc trời bên ngoài đã tối, Lục Tam Phong đứng lên nói: “Đến thời gian tan làm rồi.”
“Gặp lại giám đốc sau, đường tuyết trơn, anh đi chậm một chút.” Trưởng phòng tuyên truyền mới tới mấy ngày nói.
Lục Tam Phong dừng bước lại, đánh giá anh ta một chút, nói: “Trong nhà máy của tôi không cho phép nghe được loại lời nói nịnh nọt này, lần sau lại để cho tôi nghe thấy, tự rời đi.”
Trưởng phòng bị dọa đến rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
Trong nhà máy, những quản lý mới, trưởng phòng cực kì e ngại Lục Tam Phong, ngoại trừ Đầu To, cho dù là Cao Chí Dũng đôi khi ở trước mặt anh cũng không dám cười toe toét.
Có một lần lúc ăn cơm, Cao Chí Dũng kêu oan, mình làm không kém chút nào mà quyền vẫn không bằng Đầu To, Lục Tam Phong cười nói, Đầu To người này đầu óc không phát triển lắm, nếu đầu óc Cao Chí Dũng cũng không dùng được, anh ta cũng có thể khinh suất như Đầu To.
Câu nói đùa khiến mọi người cười vang, thật ra mọi người đều biết, Lục Tam Phong chỉ là thiên vị Đầu To.
Đi xe gắn máy về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, cả người toàn tuyết, có cảm giác của người đi trong gió sương, Giang Hiểu Nghi vội vàng giúp anh phủi đi.
“Thật lạnh, tuyết rơi giống như dao vậy, đợi ông đây có tiền, làm cái gì cũng phải mua một cái ô tô.” Lục Tam Phong thầm nói.
“Một chiếc xe bao nhiêu tiền, nói bao lần rồi, đã biết muốn mua xe, mỗi ngày nói với em anh muốn kiếm nhiều tiền nhưng không thấy nhà máy kiếm được
tiền gì.” Giang Hiểu Nghi lắc lắc đầu nói: “Ngược lại còn chịu tội không ít, anh mau cạo râu đi, ra ngoài với em người ta còn tưởng rằng anh là ba em đấy.”
“Vậy càng tốt, nhìn như anh rất có tiền, bao nuôi được em.” Lục Tam Phong trêu chọc một câu, ánh mắt nhìn về phía Như Lan, nói: “Bé con, không biết chào à”
“Ba không quà cho con.” Như Lan chu miệng nói.
“Mua cho con cái đấm.” Lục Tam Phong tức giận nói: “Sang năm cho con đi nhà trẻ.”
“Ba là tốt nhất, ba đẹp trai nhất.” Như Lan chạy tới nịnh nọt nói.
Đang ăn cơm thì Giang Hiểu Nghi hỏi: “Năm nay có thời gian về quê không?”
“Có, làm sao?”
“Mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em năm mới về nhà, anh cả, anh hai và em gái em cũng ở nhà, năm nay đối tượng của em gái tới nhà xem mắt, sang năm chuẩn bị làm đám cưới.”
“Được rồi.” Lục Tam Phong cúi đầu ăn cơm.
“Chuyện trước kia anh cũng đừng để vào trong lòng.”
“Chuyện gì?” Lục Tam Phong ngẩng đầu sửng sốt một chút, tự hỏi một lát, năm trước ăn Tết ở nhà cô, trên bàn cơm anh hai của cô chế nhạo nói Lục Tam Phong là đồ vô dụng, phải nhờ em gái anh ta nuôi sống, kết quả đánh nhau to. Trên địa bàn của người ta, ngoại trừ bị đánh còn có thể thể nào, ngày mồng hai Tết bị cha vợ, anh cả, anh hai và em vợ đánh một trận, trước giờ chưa từng có người nào bị.
“Đều đã qua rồi.” Lục Tam Phong rất là rộng lượng, dù sao người bị đánh cũng không phải mình, không so đo.
“Anh thật tốt.” Giang Hiểu Nghi cười một tiếng.
“Không có chuyện gì, không phải chịu nhà em đánh một trận thôi sai, trước kia ăn đánh mười trận cũng không làm sao, anh rất rộng lượng.” Lục Tam Phong cười tủm tỉm nói.
“Nhà em không xấu xa như vậy.”
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tam Phong tắm rửa một cái, sờ râu ria, Giang Hiểu Nghi rửa bát đũa, xấu hổ nói: “Anh nằm lên giường trước đi, tí nữa để em dỗ Như Lan đi ngủ, anh đừng ngủ trước.”
Thế nhưng lúc cô đi phòng ngủ đã thấy tiếng ngáy vang trời, nhìn Lục Tam Phong mệt mỏi như vậy, trong nội tâm cô cũng có chút cảm giác khó chịu, yên lặng bế Như Lan từ trên ghế sô pha ôm vào trong buồng.
Sáng ngày thứ hai, năm rưỡi, Lục Tam Phong đúng giờ tỉnh lại, mặc quần áo tử tế, nhân lúc vẫn còn sớm đi đến nhà máy, lô hàng đầu tiên bắt đầu xuất xưởng.
Khi chuyển hàng biết được lợi nhuận tăng lên, có ít người do dự, có ít người chửi ầm lên, đứng ngoài cửa nhà máy nói thành tựu hôm nay có một phần của bọn họ, không có bọn anh chẳng là cái thá gì, bây giờ vậy mà lại lợi nhuận, chèn ép lợi nhuận của bọn họ, quả thật muốn chất.
Càng có người nói lời ngông cuồng, nói ngày mai sẽ đi nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên bên kia lấy hàng, không được mấy ngày lại tới bên này, Lục Tam Phong nghe được những lời này thì cười.
Sản phẩm Giai Vĩ rất quý hiếm, bọn họ không lấy thì người khác lấy, xe hàng thứ nhất bắt đầu xếp hàng lên xe.
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm chiếc xe hàng, xe hàng bán ra ngoài, có thể được thị trường chấp nhận hay không đại biểu cho anh có chiến thắng nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên, đứng vững trên thị trường hay không. Nếu như có thể có lợi nhuận, nghĩa là nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên đã thua hoàn toàn.
Đợi khi lô hàng hóa đầu tiên được ký kết vừa đúng lúc tia nắng đầu tiên phá vỡ bóng tối, mang đến cho thế giới này một màu vàng chói, tuyết đọng trong nhà máy trở nên trắng lóa mắt, Đầu To cầm sổ sách trong tay xông ra ngoài, mặt mũi tràn đầy phấn khích.
“Lãi rôi, chúng ta lãi rồi, một xe hàng kia kiếm được chín trăm sáu mươi nghìn, kiếm được tiền rồi.”
Cao Chí Dũng cách đó không xa nhìn Đầu To phấn khích như một đúae trẻ, trong cổ họng anh ta như bị đá chặn lại, vành mắt dần dần đỏ lên.
Anh ta không phải người lập nghiệp, chỉ là một người quản lý, cho dù thành công hay thất bại, anh ta đều có thể phủi mông rời đi, thế nhưng một tháng này áp lực của anh †a quá lớn.
Thời điểm nghe tới chữ Tãï, nhiêu loại cảm xúc xộc thẳng lên đầu.
Lục Tam Phong thở một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười, nhìn mặt trời đang ló lên ở phía Đông, lẩm bẩm một mình: “Cuối cùng thấy ánh sáng.