Khi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được.
Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường.
Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào.
Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ.
"Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn.
Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy.
Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng thì trong nhà chẳng còn gì.
Rồi Hứa Hoan Ngôn lại chuyển sang nhìn cô bé.
Trong đầu cô vẫn còn một số kí ức vụn vặt của nguyên chủ, thân thể này tên là Hứa Hoan Ngôn, mười lăm tuổi, là con gái lớn của nhị phòng nhà họ Hứa.
Cha mẹ nguyên chủ đã qua đời trong sự cố ở hầm mỏ, để lại cô cùng hai đứa em, một trai một gái, cả ba đang sống tại nhà bác cả, trong nhà họ Hứa còn có một bà cụ.
Bởi vì sự cố lần này nên nhà họ còn nhận được một khoản bồi thường, hầu như mọi