Hấp bột mì là một công phu, từ việc chờ nguội đến việc cán sợi mì đều có thể cho thấy kiến thức cơ bản của một đầu bếp như thế nào.
Cần phải nắm chắc được độ mặn nhạt của nước mì.
Bưng ra ngoài cho mỗi người một bát, để thêm tỏi hoặc hành tây, thêm vào càng ngon miệng.
Hứa Hoan Ngôn vẫn rất vừa lòng với trù nghệ của mình.
Du đầu bếp là người đầu tiên bê bát lên, ăn một miếng xong liền ngây ngẩn cả người.
Vốn là người kiệm lời, nay cũng phải mở miệng khen một câu.
“Không tồi, tay nghề thật không tồi.
”Còn Lưu Thúy Vân thì ngược lại, chị ta vốn dĩ rất thích nói chuyện, bê bát nhìn Hứa Hoan Ngôn, mắt sáng lên.
Vốn dĩ Tần Hỉ không tin là có thể ăn ngon đến thế, nhưng lúc đưa lên miệng mới biết được, món này vừa nấu xong, hương vị thật sự rất tuyệt vời.
Tay nghề của cô thật sự tốt như vậy sao?“Tiểu Hứa, sao em có thể nấu ăn ngon như vậy? Lúc nào có thời gian em chỉ chị cách làm đi, chị về nhà cũng muốn thử làm.
"Hứa Hoan Ngôn gật đầu vui vẻ đồng ý, lần này chắc phải có tận hai mươi phân đi.
Tần Hỉ không mở miệng nói chuyện, chỉ cắm đầu vào việc ăn.
Cô thở dài một hơi, dù lần này được hai mươi phân thì ở hệ thống kia mới được có chín mươi phân, thật khó tích góp.
Do Vu Cầm cũng không thích nói chuyện, ngày thường từ sáng đến tối nói cũng không quá mười câu.
Nhưng Vu Cầm cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ màu trắng bên ngoài thì mọi thứ đều vẫn giống như bát mì bình thường, chỉ là không ngờ tuổi cô còn nhỏ mà nấu ăn ngon như vậy, sợi mì cán rất nhỏ nhưng không có cảm giác nhão, còn rất dai, ăn rồi liền cảm thấy hương vị cũng rất vừa miệng.
“Tiểu Hứa, món này em làm ngon quá, em làm kiểu gì vậy, có tiện nói cho chị biết một chút không?"Chị ta do dự mãi mới mở miệng, muốn về nhà làm cho con trai chị ta