Y Nguyệt sau khi bị từ chối, qua một đêm khóc sưng mắt vẫn không hề bỏ cuộc.
Nàng chăm chỉ đến gặp Hoạ Y hơn, mỗi lần như vậy đều không tự chủ say đắm nhìn ngắm Lữ Vỹ Kỳ, mà đều này khiến hắn cực kỳ phiền lòng, mấy lần hắn phải trốn ở ngự thiện phòng cả buổi, khi quay lại Y Nguyệt vẫn còn ngồi đó đợi.
Tết đoan ngọ qua chẳng bao lâu đã đến Tết trung thu, hoàng cung nhộp nhịp treo lồng đèn trang trí, khắp nơi một màu đỏ khiến tâm hồn người ta cũng có phần rạo rực.
Y Nguyệt dặn dò cung nữ chuẩn bị hai phần bánh trung thu, trời vừa tờ mờ sáng đã chạy đến Cảnh Nghi cung tìm Lữ Vỹ Kỳ.
Hoạ Y mới vừa tỉnh giấc, hôm nay không cần phải thượng triều, nàng lười biếng ngồi trước bàn trang điểm để Lữ Vỹ Kỳ chải tóc.
Phải nói hắn cực kỳ chăm chỉ học hỏi, từ một kẻ tay chân vụng về, bây giờ động tác rất mềm mại thanh thoát.
Chẳng mấy chốc phần tóc được búi lên thành một búi nhỏ, trâm hoa mai được cài lên, phía trước mấy sợi tóc mai lưa thưa rơi trước trán.
Nàng hôm nay trông rất thùy mị.
Hoạ Y đưa tay tựa cằm đờ đẫn nhìn ra sân, có vẻ nàng còn chưa muốn dậy.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn dáng vẻ của nàng bằng ánh mắt cưng chiều, môi cũng đột nhiên cong lên.
- Hoàng thượng, tứ công chúa lại đến.
Sở Tiêu vào bẩm báo có khách quen ghé thăm, Hoạ Y liếc Lữ Vỹ Kỳ một cái, mặt hắn lúc này cũng đã đờ ra.
Người không muốn gặp cứ bám chặt không buông, thật là hết cách.
Nàng ngồi tại chỗ không đứng lên, Lữ Vỹ Kỳ cũng chẳng thể chạy mà Y Nguyệt đã nhanh chóng tiến vào.
Tứ công chúa hôm nay toàn thân một sắc đỏ, hệt như lồng đèn treo trước cửa.
Nàng bắt chước mấy tiểu thư khác tô môi đỏ chót, nhìn không hợp với khuôn mặt non nớt của mình chút nào.
Đôi môi đỏ hình trái tim tươi cười bước đến, nàng đặt lên bàn trang điểm một hộp bánh nói với Hoạ Y.
- Hoàng tỷ, tết trung thu vui vẻ.
Sau đó mặc kệ Hoạ Y có vừa ý hay không, nhắm thẳng tới chỗ Lữ Vỹ Kỳ, có chút e thẹn, ngọt ngào nói.
- Tặng cho ngươi.
Lữ Vỹ Kỳ khó xử lén nhìn Hoạ Y, mà Hoạ Y mặt đã sớm đen lại.
Nàng còn sờ sờ ở đây, đôi chim ** lại nhởn nhơ vờn nhau trước mặt nàng.
Rõ ràng trong lòng nàng không được vui nhưng lại không thể nói ra được.
Thật khó cho hắn bây giờ, nhận không được mà từ chối cũng không xong, tứ công chúa vẫn đứng đó nở nụ cười mong đợi.
Hắn miễn cưỡng tạ ơn cầm lấy, mắt vẫn không rời Hoạ Y.
Y Nguyệt vui mừng khuôn mặt tràn đầy phấn khích, nàng bạo gan mở miệng xin xỏ Hoạ Y.
- Hoàng tỷ, ngày mai là trăng rằm, cho muội mượn hắn một ngày có được không?
Hoạ Y xoay người nhìn Lữ Vỹ Kỳ một cái, chỗ nào trên người nàng cũng tỏ ra không thoải mái, so với việc bị làm phiền thì lời xin xỏ của Y Nguyệt lại làm nàng tức giận hơn, chính vì vậy mà lời nói của nàng đã phủ thêm một chút lạnh lùng.
- Đi ngay bây giờ đi.
Trái ngược với tứ công chúa mừng ra mặt thì Lữ Vỹ Kỳ cực kì khó chịu.
Hắn thẳng thừng từ chối.
- Nô tài không…
- Đi ngay.
Chưa kịp nói hết câu Hoạ Y đã tức giận ngắt lời, nàng đứng lên cùng Sở Tiêu đi ra ngoài.
Lữ Vỹ Kỳ biết nàng giận rồi nên sải bước đuổi theo nhưng tứ công chúa nào để cho hắn như ý muốn, nàng ta bám lấy cánh tay hắn một mực không buông.
Lữ Vỹ Kỳ cũng giận rồi, hắn đâu có lỗi gì chứ, dằn dặt một hồi đành miễn đi theo tứ công chúa.
Y Nguyệt lôi kéo hắn về đến Thư Di cung, nàng sai người mang chú chim hoàng oanh của mình ra khoe khoang với hắn.
- Ngươi xem, hôm nay nó đã biết hót rồi.
Lữ Vỳ Kỳ nhìn ngắm một hồi mới nhớ ra đây là chú chim mình bắt về, vậy ra tứ công chúa là người hôm đó.
Thấy mặt hắn lơ ngơ nghĩ ngợi, Y Nguyệt chợt e thẹn đỏ mặt.
Ấn tượng ban đầu về hắn vẫn chưa phai nhạt.
Hai người ngồi ở vườn hoa trong cung, người hầu mang bánh và trà ra cho cả hai.
Y Nguyệt chống hai tay lên cằm nhìn hắn không rời mắt.
Có người đẹp bên cạnh thì sao chứ, tâm Lữ Vỹ Kỳ vốn dĩ chẳng để ở đây, hắn cứ nhìn phía xa xăm buồn bực.
- Hay là ngươi chuyển sang đây đi, chỉ cần ngươi đồng ý ta sẽ đi xin hoàng tỷ ngay.
Y Nguyện vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo Lữ Vỹ Kỳ về với mình, nàng bỏ sự cao quý của bản thân năn nỉ hắn hết lần này đến lần khác.
Tứ công chúa này quả thật rất phiền phức, tại sao cùng một dòng máu mà nàng ta lại không giống tam tỷ của mình một chút nào.
Lữ Vỹ Kỳ khó chịu ra mặt, cũng tại vì nàng ta mà đang yên đang lành bệ hạ lại tức giận.
Hắn đứng phắt dậy có ý muốn đi.
- Tứ công chúa, thứ cho nô tài đắc tội nhưng cả đời này nô tài chỉ phục vụ chủ nhân ở cung Cảnh Nghi, nô tài còn rất nhiều việc phải làm, sau này người đừng đến tìm nô tài nữa.
Nô tài xin phép lui trước.
Đây không phải lần đầu Y Nguyệt bị từ chối nhưng có vẻ lần này hắn cảm thấy khó chịu rồi.
Tứ công chúa không đuổi theo hắn mà phụng phịu ngồi xuống, khó khăn lắm mới đưa hắn tới được đây, bây giờ lại thành ra thế này.
********************
Hoạ Y sáng giờ đều cau có khó chịu, nàng không la mắng ai nhưng trên mặt nàng viết rõ ba chữ đừng động vào, hầu cận bên cạnh thấy nàng hôm nay khác lạ nên cũng hơi e dè.
Đến giờ ngự thiện nhưng Hoạ Y không có tâm trạng, hôm nay hai bữa sáng và trưa nàng đều không dùng, chỉ uống hai ly rượu rồi về lại tẩm cung nghỉ ngơi.
Lữ Vỹ Kỳ chạy một mạch từ Thư Di cung tới Di Hoà điện