Hàn Canh và hai đồng phạm được giải về hình bộ xét xử, Bạch Trạch Dương đã lấy người khai của hai người kia, họ khai là nghe lời của Hàn Canh dụ dỗ và không hề biết mặt kẻ cầm đầu.
Bạch Trạch Dương đi tới nơi giam giữ Hàn Canh, hắn bây giờ dẫu tiều tụy nhưng vẫn chưa có vết thương nào trên người.
Y bước vào ngồi bên bàn đã chuẩn bị sẵn, lông mày thẳng tắp lên tiếng hỏi.
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu không khai ra kẻ đầu sỏ, gia quyến của ngươi sống cũng chẳng yên.
Hàn Canh bị quấn xích khắp người, thân hình dựng đứng trên cột, hắn cười như một kẻ điên trả lời.
- Giết được thì cứ giết, đừng hăm doạ ta.
Trước khi nhận hòm ngọc quý trong tay Trương Tử Văn cả hai đã có giao kèo, nếu bị phát hiện, cả nhà của Hàn Canh sẽ được hắn bảo đảm tính mạng.
Bấm đốt ngón tay thì giờ này họ cũng đã tới nơi an toàn rồi.
Bạch Trạch Dương nhìn hắn ta cứng miệng không khai, y hất cằm ra lệnh dùng hình.
Từng vệt roi dài in lên da thịt của Hàn Canh, hắn kêu rên thảm thiết nhưng một mực không khai.
Bạch Trạch Dương là người nói ít làm nhiều, những tội nặng vào tay y đều không thoát khỏi cảnh dụng tư hình.
- Dừng.
Hàn Canh ngất xỉu rồi, y cho người tạt nước để hắn tỉnh lại rồi đánh tiếp nhưng hắn ta vẫn cứng đầu không khai.
Bạch Trạch Dương cho người báo tin đến Hoạ Y, cần chút thời gian nữa để lấy lời khai.
Đối với Hoạ Y lời khai này của hắn rất quan trọng, chỉ cần hắn khai Trương Tử Văn là tên đầu sỏ, nàng sẽ có cớ bắt giam hắn ta, đội quân của hắn cũng vì vậy mà mất phương hướng.
Và cũng để phụ hoàng thấy rõ bộ mặt thật của hắn.
Hoạ Y ở Di Hoà điện tiếp Tể tướng Bạch Lập Thành, nàng ngồi bàn nhỏ ở dưới điện ngang với Tể tướng hạ giọng nói.
- Bạch tể tướng, trẫm muốn nhờ khanh một việc, nay mai thôi có thể trẫm sẽ ra chiến trận, lúc ấy cả Bạch thiếu úy và Bạch thượng thư trẫm cũng sẽ đưa đi theo.
Lúc này những việc trong nước sẽ thiếu người chủ trì, mong Bạch tể tướng thay trẫm lo cho dân, chỉ đạo dân bảo vệ thành lũy nếu có biến.
Bạch tể tướng tóc đã hai màu đen trắng, ông nhìn vị vua trẻ trước mặt mình bàn tính cho vận mệnh dân tộc.
Sau lần Quang Dao quốc cho người qua cầu thân, ông biết chắc họ sẽ tìm cớ gây hấn nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh thế này.
Đứng trước việc rời xa long bào vàng uy dũng để mặc áo giáp nơi sa trường, sao nghe lời nàng nhẹ tựa một cánh hoa rơi.
Ông cũng muốn giúp sức cùng nàng nhưng đi rồi ai sẽ lo cho phần còn lại, Bạch tể tướng đứng lên tâu.
- Những chuyện nhỏ nhặt ấy Hoàng thượng cứ giao cho thần, sau này chuyện tấu chương thần cũng sẽ giúp người một tay.
Người cứ yên tâm ở nơi chiến lũy, thần và nhân dân đợi người hát khúc khải hoàn trở về.
Chưa biết lúc nào nàng xuất quân ra trận nhưng nếu nàng đã hết mực giao phó có lẽ ngày đó sẽ đến nhanh thôi.
Vốn dĩ chỉ cần nói một câu "trẫm ra lệnh cho khanh" là xong nhưng nàng luôn dành sự kính trọng với các quan chức cao tuổi trong triều, lúc nói chuyện cũng không xưng hô làm oai.
Bạch tể tướng đi rồi, Lữ Vỹ Kỳ lại bắt đầu lo lắng, hắn sợ nơi chiến trường kia sẽ bào mòn thân xác nhỏ bé của nàng.
Hắn vòng ra trước mặt Hoạ Y, nhấc bổng nàng đặt lên đùi mình.
Hắn tựa lưng vào ghế, đầu vùi vào hõm cổ của nàng.
Hoạ Y choàng tay qua cổ hắn, hôn lên trán hắn một cái, biết chàng ấy lại bắt đầu căng thẳng rồi nên đùa cợt trấn an.
- Ta đi rồi sẽ trở lại, nếu chàng cảm thấy cô đơn thì ta sẽ tác thành cho chàng và Y Nguyệt, để có người bầu bạn sớm hôm.
Y Nguyệt từ sau lần làm loạn không chịu gả cho Đại hoàng tử của Quang Dao quốc, biết Hoạ Y không thích nàng đến cung tìm Lữ Vỹ Kỳ mỗi ngày nên dạo gần đây không hề lui tới, sợ nàng tức giận mà gả nàng đi thật.
Lâu lâu chỉ ghé qua chỗ dành cho nô bộc nghỉ ngơi để tìm bóng dáng của hắn nhưng đều không thấy đâu, việc Lữ Vỹ Kỳ bị thương nàng cũng không hề biết.
Lữ Vỹ Vỳ kéo vải thắt nơi eo của nàng, y phục lập tức bị bung ra, hắn thò hai tay vào trong vuốt ve vùng lưng mềm mịn của nàng không vui nói.
- Người ta muốn ở cạnh là nàng, sau này nàng ra chiến trận ta cũng sẽ đi theo, lúc nhỏ ta có học võ công của những người trong thôn, chắc chắn sẽ không làm nàng vướng bận.
Hoạ Y hít thở một hơi sâu, hắn đặt lưng nàng ở trên bàn tham lam đặt từng nụ hôn lên cổ, cánh tay đến vùng bụng phẳng lỳ trắng như ngọc.
Hoạ Y giữ đầu hắn để hắn không tiến xa hơn.
Hắn tìm đến môi nàng rãi từng cái hôn nhẹ nhàng lên nụ hồng đỏ thắm.
Đến khi hắn sắp giữ không nổi mình nữa nàng lại đẩy hắn ra một bên ngồi dậy.
Lữ Vỹ Kỳ mặt nóng phừng phừng, hắn xuôi người theo cái ghế gỗ, nhắm mắt lại cố kiềm chế nhiệt huyết của bản thân.
Hoạ Y chỉnh trang y phục rồi bỏ hắn lại, nàng lên bục cao rồi vào ghế tiếp tục làm việc như chưa từng xảy ra chuyện gì.
************
Y Cơ sau lần